"Sao mày lại phải trộm? Dù cho muốn cầm đi thì sao lại không nói thẳng với Kiệt Tây?" Cô hoàn toàn không thể nói nổi rồi, nếu như Nhất Lăng thương lượng trước với Kiệt Tây thì Kiệt Tây nhất định sẽ nhìn ra được gian kế của Ngũ Nhược Thuỷ rồi, vậy thì tất cả những chuyện sau này đã không xảy ra.
"Là cô ta bảo em không nói với hai người.. Cô ta nói.. Kiệt Tây thích chị, nhất định sẽ không đồng ý bay một mình.. Nếu như để chị và Kiệt Tây biết thì chuyện sẽ không thành.. Em cảm thấy có lí.. Hơn nữa em thấy tình hình bây giờ thì chị rất ích kỉ.. rõ ràng chị không thích Kiệt Tây nhưng vẫn muốn Kiệt Tây hi sinh tiền đồ vì chị, em cảm thấy không đáng cho Kiệt Tây.. Anh ấy hoàn toàn có thể đi thẳng đến nhãn hiệu đẳng cấp thế giới.. Hơn nữa.. Cô ta nói chỉ xem một chút bản thảo thiết kế chứ không cần mất gì.. Em cảm thấy cũng không thiệt.. Dù cho không được chọn thì cũng không thiệt gì.. Em cũng không ngờ sẽ lại như thế này.." Nhất Lăng cắn môi, nước mắt rơi lã chã.
Đồng Nhất Niệm còn có thể nói gì được đây? Có một em gái ăn cây táo rào cây sung như vậy thì cô còn có thể nói được gì đây?
"Vậy bây giờ mày biết rồi thì còn chạy đến đây để làm gì? Mày có biết hành vi của mày là phạm pháp rồi không? Mày trực tiếp đi tìm Lục Hướng Bắc đi! Đi đầu thú xem có thể được xử lí khoan hồng không?"
Nhất Lăng lập tức bị dọa sợ, bò lên giường Đồng Nhất Niệm khóc lớn: "Chị, đừng mà, em không muốn ngồi tù, em cũng không biết làm vậy sẽ phạm tội, em chỉ là muốn tốt cho Kiệt Tây thôi mà! Chị, hay là chị nói chuyện với anh rể đi, anh ấy nhất định sẽ nghe lời chị mà!"
"Mày rốt cuộc có trong sạch không hả?" Cô coi thường đẩy Nhất Lăng ra: "Việc gì nên làm, việc gì không nên làm, mày không có chút khái niệm nào cả! Hiểu biết về pháp luật cũng không có! Ngày nào đó mày giết người rồi có phải cũng bảo tao đi cầu xin giúp không? Đến lúc đó thì còn có ích gì đây?"
"Nhưng.. Em biết giết người là phạm pháp.." Nhất Lăng mặt đầy nước mắt ngây ngơ nói, trong mắt vẫn còn có kinh hãi.
"Mày.." Đồng Nhất Niệm cảm thấy một luồng khí đang trương phồng trong tim, phổi cũng sắp phát nổ rồi: "Mày mau cút đi cho tao, tao thật muốn giết mày đi cho rồi!" Nếu như Nhất Lăng còn ở lại thì cô không dám đảm bảo bản thân không nổi ý muốn giết người.
Nhất Lăng vẫn không biết sống chết, vẫn quỳ hai đầu gối trên đất, vừa khóc vừa nói: "Nhưng chị.. Em không muốn ngồi tù.. Em thật sự là không biết gì cả.. Em chỉ muốn giúp Kiệt Tây.. Điểm xuất phát của em là tốt.. Em.. Thích anh ấy.. Em muốn âm thầm làm chút gì đó cho anh ấy.."
"Mày còn dám nói nữa à?" Đồng Nhất Niệm tức giận, tay vớ tạm một quyển sách muốn đánh con bé.
Lúc đầu Nhất Lăng bị ăn một cái tát rồi, thấy Đồng Nhất Niệm vẫn còn muốn đánh nữa thì khi sách còn chưa rơi xuống thì đã vội vươn tay ra đỡ nhưng lại không ngờ dùng sức hơi mạnh nên không chỉ làm sách trong tay Đồng Nhất Niệm bay đi mà còn kinh động làm Đồng Nhất Niệm ngã về phía sau, may mà mẹ Lương vẫn luôn ở cạnh bảo vệ Đồng Nhất Niệm nên kịp thời đỡ lấy nên Đồng Nhất Niệm mới không đến nỗi bị ngã nằm ra.
Bỗng nhiên một bóng người vụt vào từ cửa, kéo Nhất Lăng dậy tát con bé một cái.
Cái tát này rất mạnh làm cho Nhất Lăng hoa cả mắt, khó lắm mới đứng vững lại, nhìn kĩ lại thì thấy người đánh mình lại là Kiệt Tây.
Con bé che mặt, nhìn Kiệt Tây với vẻ không tin nổi.
Kiệt Tây tuy là vẫn không hề đáp lại tình yêu của con bé nhưng con bé chưa từng thấy Kiệt Tây nổi giận bao giờ, trong ấn tượng của con bé thì Kiệt Tây luôn là dáng vẻ sáng sủa như ánh mặt trời, ít nhất thì trước mặt con bé là như vậy. Một người sáng sủa như vậy lại đánh người sao? Lại có thể dùng ánh mắt lạnh lùng như vậy để nhìn người khác sao?
Xem ra lần này con bé thật sự đã mắc lỗi lớn rồi, con bé đã hại Kiệt Tây rồi, Kiệt Tây nhất định sẽ không tha lỗi cho con bé nữa.
Con bé tưởng là Kiệt Tây giận nó ăn trộm thiết kế của cậu, vì thế nên chỉ ôm mặt khóc, không dám làm gì, nào ngờ Kiệt Tây lại chỉ thẳng nó nói: "Cô thử động vào Niệm Niệm lần nữa thử xem!"
Con bé kinh ngạc ngẩng đầu, thì ra nguyên nhân Kiệt Tây đánh nó là vì vừa rồi nó không cẩn thận va vào Đồng Nhất Niệm.
Bỗng nhiên trong lòng thấy tủi thân vô cùng, sự ghen tức phát ra. Vừa khóc vừa hét lên với Kiệt Tây: "Sầm Kiệt Tây anh giỏi lắm, thì ra là anh vì thế mới đánh tôi, đúng vậy, tôi sai rồi được chưa hả? Bây giờ tôi sẽ đi tự thú, tôi đi ngồi tù, các người vừa ý chưa? Dù sao tôi cũng là đồ phế vật vô dụng không có cha thương mẹ yêu, các người đều xem thường tôi, bây giờ tôi sẽ biến mất khỏi mắt các người, được chưa hả?"
Nói xong liền vừa khóc vừa chạy ra ngoài.
Kiệt Tây lạnh lùng nhìn bóng dáng con bé chạy đi một cái liền vội quan tâm tình hình của Đồng Nhất Niệm: "Niệm Niệm, chị không sao chứ?"
Đồng Nhất Niệm bị kinh hãi, vốn cũng sợ Nhất Lăng làm mình bị thương, may là không gây ra hậu quả gì, nếu không Lục Hướng Bắc quay về sẽ không biết giận đến thế nào nữa.
Cô lại bị suy nghĩ của mình làm cho kinh ngạc, tại sao lại nghĩ đến sợ anh tức giận chứ?
Cô cười khổ lắc đầu: "Chị không sao, rất ổn, con bé Nhất Lăng.." Bản thân có một em gái như vậy làm cô thật sự không còn mặt mũi nào nhìn Kiệt Tây.
Kiệt Tây lại nói: "Chị không trách em đánh Nhất Lăng chứ? Em vừa nhìn thấy con bé đẩy chị liền tức giận, bất cứ ai làm hại chị em cũng đều không thể nhịn được, vì thế nhất thời quên mất con bé là em gái chị."
Haizz, Kiệt Tây thật là..
Tác phẩm của mình bị Nhất Lăng trộm thì không nổi giận lại tức giận vì cô..
Khoang mắt lại đỏ lên: "Em trai ngốc, sao chị trách em được, em quên rồi à, con bé cũng là em gái em, em là con ruột nhà chị mà, còn bê linh vị cho ba chị nữa mà, hơn nữa, Nhất Lăng đúng là đáng đánh."
"Niệm Niệm, chị định làm thế nào với Nhất Lăng?" Kiệt Tây bỗng nhiên hỏi.
Đồng Nhất Niệm lắc đầu: "Chị cũng không biết, đầu chị đang rất rối, bây giờ dù có đánh chết nó thì cũng không cứu vãn được việc đã xảy ra. Kiện nó ăn trộm bí mật thương nghiệp hay nhốt nó vào tù thì tuỳ em, thiết kế là của em, em có quyền quyết định, những việc chị cần lo lắng đã rất nhiều rồi, không muốn để ý đến việc này nữa! Dù em có làm gì thì chị cũng sẽ không trách em, lần này tốt hơn hết là hãy cho nó một bài học nhớ đời!"
Cô bỗng nhìn về phía cửa sổ, trái tim cũng hơi lo lắng, cảm giác căm ghét này hoàn toàn khác với căm ghét Ngũ Nhược Thuỷ.
Kiệt Tây từ ánh mắt cô có thể nhìn ra được cô đang lo lắng cái gì, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ: "Hay là để em đi xem con bé chạy đi đâu rồi.."
Cậu vừa nói xong liền nhìn thấy bóng Nhất Lăng chạy loạn ngoài cửa sổ, còn đầu kia là Lục Hướng Bắc vừa đỗ xe xong đang đi về phía này, cậu ta liền nói: "Không cần em đi nữa, có người đến rồi."
Đồng Nhất Niệm cũng nhìn thấy Lục Hướng Bắc, sự lo lắng trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn: "Đúng rồi Kiệt Tây, em đến tìm chị có chuyện gì vậy?"
Kiệt Tây lấy một tập giấy từ trong cặp tài liệu ra: "Đây là hợp đồng với ngài Antoine, chị xem đi, nếu như không cần bổ sung hay sửa đổi gì thì chúng ta nhanh chóng hẹn thời gian kí hợp đồng với ông ta."
"Ừ, được, chị xem ngay đây!" Thời gian chỉ có mười ngày, cô không dám chậm trễ, lập ức mở hợp đồng ra xem.
Lục Hướng Bắc vừa nghe điện thoại vừa khóa cửa xe, trên mặt hiện lên vẻ cười nhạt: "Ngài Antoine, cám ơn, nếu có thời gian thì ngày mai tôi sẽ mời ông ăn tối được không?"
Antoine ở bên kia nói: "Enzo không cần cám ơn tôi, tôi là thương nhân, thương nhân tất nhiên là lấy lợi ích làm mục tiêu rồi, nhãn hàng của vợ cậu rất có thực lực, nhà thiết kế Sầm cũng rất có tài, tôi thật sự đánh giá họ rất cao mới đặt hàng với họ, chứ không hoàn toàn là vì có quan hệ với cậu và Alina, tóm lại lần này đến Trung Quốc không phải là vô ích!"
Lục Hướng Bắc cười, trong khoé mắt mang theo đắc ý và tự hào: "Tất nhiên rồi, bà xã của tôi là người phụ nữ giỏi nhất trên thế giới!"
Antoine cũng cười: "Không, không, không, trong lòng tôi Alina mới là giỏi nhất! Hả? Bà xã có nghĩa là gì?" Tiếng trung của Antoine rất tốt nhưng vì vẫn luôn ở Pháp nên hình như vẫn chưa từng nghe nói qua từ bà xã này.
Môi mỏng của Lục Hướng Bắc nhếch lên, gương mặt vì nụ cười này mà trở nên dịu dàng: "Bà xã chính là.. Người phụ nữ tôi yêu nhất!"
"Ha ha.." Antoine dường như đã hiểu: "Vậy thì Alina là bà xã của tôi sao?"
"Ồ, vậy thì không phải!" Lục Hướng Bắc cười nói: "Bà xã bắt buộc phải được pháp luật bảo vệ, Trung Quốc có một câu nói là yêu cô ấy thì hãy lấy cô ấy."
"Ồ, Enzo, vậy thì cô Đồng cũng không phải là bà xã của cậu, hai người li hôn rồi mà!" Antoine xấu xa cười báo thù.
Lục Hướng Bắc bị giẫm đúng chỗ đau liền nổi giận: "Antoine, đắc tội tôi ông còn muốn gặp Alina nữa không vậy?" Được rồi, anh thừa nhận, lấy mẹ đẻ mình ra để uy hiếp có chút không được hay lắm.
"Thôi mà, thôi mà!" Dáng vẻ Antoine rất tủi thân: "Thật ra, tôi yêu Alina, cũng muốn cưới cô ấy nhưng Alina không đồng ý!"
Người Pháp rất thẳng thắn với chuyện tình cảm, yêu thì sẽ nói ra, tuy Antoine đã là người đàn ông hơn bốn mươi tuổi nhưng sự lãng mạn vẫn như cũ. Biết được Alina coi trọng nhất là người con trai này nên thường không dám đắc tội với anh.
Lục Hướng Bắc không nhịn được cười thành tiếng, người mẹ phong vân của mình đúng là đã giày vò người Pháp này đến thần hôn điên đảo rồi!
Đang nói chuyện thì anh bỗng nhiên nhìn thấy một người con gái chạy từ trong tòa nhà lớn ra, vừa nhìn thì ra đó là Nhất Lăng đang vừa chạy vừa khóc, xem ra sự việc đã bại lộ rồi.
"Tôi có việc rồi, nói sau nhé! Không có thời gian ăn cơm thì cũng đừng trách tôi không làm tốt vai trò chủ nhà!" Anh ngắt điện thoại tiến lên gọi: "Nhất Lăng!"
"Anh rể.." Đồng Nhất Lăng nghe thấy có người gọi mình liền dừng lại, nhưng vừa thấy đó là Lục Hướng Bắc liền càng lo sợ, dừng lại, yếu ớt lùi về.
Lục Hướng Bắc thấy dấu năm ngón tay còn đỏ trên mặt con bé, hình như hai bên má đều có chút sưng thì biết ngay là đã có chuyện gì xảy ra: "Bị đánh rồi à?"
Đồng Nhất Lăng nhát gan gật đầu: "Dạ.. Nhưng anh rể.. Em biết sai rồi.."