Tàu hỏa rời khỏi ga, trên đường hướng về phía bắc trong tiếng xình xịch đơn điệu.
Di động của Đồng Nhất Niệm đặt trên bàn nhỏ bỗng vang tên hai tiếng "tít tít" báo có tin nhắn.
Số trên màn hình là số lạ.
Cô cầm lên mở ra xem: Cô Đồng, tôi là Tiểu Đỗ. Nếu như cô có thời gian thì gửi cho cục trưởng Lục một tin nhắn. Gần đây xảy ra chút chuyện, cục trưởng Lục đã mấy đêm không ngủ rồi.
Xảy ra chuyện sao? Mấy đếm không ngủ sao?
Cô biết gần đây nội bộ cục công an có xảy ra chuyện, hình như mấy phân cục phía dưới từ cục trưởng đến cán bộ cảnh sát mười mấy người bị điều tra ra không làm tròn trách nhiệm, vi phạm kỉ luật, gây ra phẫn nộ rất lớn trong lòng người dân, khắp nơi đều lan truyền xôn xao, cục trưởng là anh chắc cũng đau đầu lắm đây.
Thực ra gần đây đánh giá của quần chúng với công an không được tốt lắm, trên thực tế, trong nội bộ đội ngũ công an cũng vàng thau lẫn lộn, tất nhiên là cũng có tham ô, không làm tròn trách nhiệm. Chỉ là bỗng nhiên lại liên quan tới một vụ án lớn như vậy, chỉ sợ là có người có dã tâm bất lương, ý đồ không tốt.
Theo lẽ thường, cục trưởng như anh cũng phải chịu liên quan đến ít nhiều, vì trách nhiệm lãnh đạo, nhưng anh chẳng phải là Lục Hướng Bắc sao?
Hơn nữa anh có cần phải báo cáo với cô sao? Cô có gửi tin nhắn hay không thì có liên quan gì đến công việc của anh chứ?
Ngón tay trên phím xóa có hơi do dự rồi cuối cùng vẫn ấn xuống, xóa đi. Khi dòng chữ "đã xóa" hiện lên trên màn hình thì trong lòng lại trở nên trống rỗng.
"Làm sao vậy? Có chuyện gì à?" Trác Thần Viễn ngồi đối diện cô thấy sắc mặt cô có chút khác thường.
Cô để di động xuống lắc đầu: "Không, chỉ là mệt thôi, tôi muốn ngủ một chút."
"Được, vậy tôi ra ngoài đây, có việc gì thì gọi tôi." Trác Thần Viễn hiểu chuyện cáo từ.
Khi tàu hỏa đến ga Bắc Kinh, Đồng Nhất Niệm liền cảm thấy khác hẳn, giọng Bắc Kinh dễ nghe, thời tiết khô lạnh, mọi thứ hoàn toàn mới, ngược lại lại kích thích tinh thần cô, hơn nữa cả đường được nghỉ ngơi nên khi cô ra khỏi ga liền cảm thấy mọi thứ đều rất mới mẻ.
Cũng vẫn là lối đi cho khách quý và xe chuyên dụng đưa đón như lúc đầu, Đồng Nhất Niệm cảm thấy bản thân mơ mơ hồ hồ liền được dẫn vào một đại viện, bảo vệ nghiêm ngặt.
Khi xuống xe Đồng Nhất Niệm nhìn nơi xa lạ này, còn có cả bảo vệ cầm súng, dù cho cô xuất thân nhà giàu thì cũng chỉ từng nhìn thấy được ở nhà Khang Kỳ, nhưng thế trận ở đây còn lớn đến khác thường làm cô không nhịn được dừng lại.
Trác Thần Viễn đứng bên cạnh cô, kì lạ hỏi: "Sao không đi nữa vậy?"
Đồng Nhất Niệm cười, tặc lưỡi thẳng thắn: "Thôi nhìn thấy họ mang súng.. tim liền đập thình thịch."
Trác Thần Viễn bị cô làm cho buồn cười: "Cô cũng đâu làm gì xấu, đập thình thịch cái gì?"
Cô nghiêng đầu nghĩ: "Cũng đúng, đi thôi!"
Cứ như vậy bầu không khí trở nên thoải mái hơn nhiều, dưới sự dẫn đường của Trác Thần Viễn Đồng Nhất Niệm đi về hướng tòa nhà nhỏ màu gạch đỏ.
Một tòa nhà mang đầy phong cách hương vị cổ xưa, vừa nhìn đã thấy đầy hương vị Bắc Kinh, Đồng Nhất Niệm vốn rất thích kiểu này nên lập tức yêu thích nó.
"Cô thích chỗ này sao?" Trác Thần Viễn vừa nhìn đã nhận ra.
"Đúng!" Cô gật đầu không hề giấu giếm.
Trác Thần Viễn vẫn như thường nhưng trong mắt lại cười như cáo già giảo hoạt: "Vậy thì ở lại lâu một chút."
Vừa nói hai người đã rất nhanh đến trước tòa nhà, còn chưa đi vào trong thì đã nghe thấy tiếng ồn ào: "Đến rồi, đến rồi!"
Sau đó liền nghe thấy hai tiếng nói giòn tan: "Trác Mập!"
Đồng Nhất Niệm sững sờ, Trác Mập sao?
Tình huống gì vậy? Trong phòng đầy người, ngoài ông Trác ra còn có những người khác nữa, cô hoàn toàn không quen biết, trong đó có một cô gái nhìn tương đương tuổi cô dẫn theo một bé trai khoảng ba bốn tuổi chạy đến, hai tiếng "Trác Mập" chính là xuất phát từ miệng họ.
Cô còn chưa phản ứng kịp thì nghe thấy cô gái đó vừa đi vừa mắng bé trai: "Nhóc thối, Trác Mập là để con gọi sao? Phải gọi là ba, dạy con bao nhiêu lần rồi mà vẫn không nhớ!"
Bé trai kia tủi thân chạy đến ôm lấy chân Trác Thần Viễn, giọng non nớt gọi: "Ba.." Sau đó một đôi mắt to đen long lanh nhìn chằm chằm Đồng Nhất Niệm.
Thấy Đồng Nhất Niệm ngạc nhiên thì Trác Thần Viễn cũng hơi ngại ngùng, một tay ôm con trai, một tay kéo người con gái kia vào lòng, giới thiệu với Đồng Nhất Niệm: "Đây là vợ tôi Loan Loan, còn đây là con trai tôi.."
"Con bị gọi là Tiểu Trác Mập là vì mẹ con nói ba con là Đại Trác Mập! Cô chính là người được nói trong lời đồn.. hoa lan.. mơ ợ.." Đứa bé không hề che giấu, Trác Thần Viễn còn chưa giới thiệu xong thì thằng bé liền xen vào nói một tràng, may mà được Trác Thần Viễn chặn miệng kịp thời.
Trác Thần Viễn tỏ vẻ ngại ngùng cười với Đồng Nhất Niệm: "Thật ngại quá, nhóc con này bị mọi người trong nhà chiều hư rồi, toàn nói linh tinh!" Cuối cùng còn mắng bạn học Tiểu Mập: "Cái gì mà Đại Mập với Tiểu Mập chứ, con ngứa mông rồi phải không?"
Cô gái tên là Loan Loan cũng là vợ của Trác Thần Viễn vẫn luôn nhìn Đồng Nhất Niệm, nhìn đến mức làm cho Đồng Nhất Niệm thấy bối rối bỗng nhiên lại cười rồi ôm lấy Đồng Nhất Niệm: "Đúng là người đẹp Giang Nam, thật xinh đẹp! Trác Mập nói không sai mà, rất vui được gặp em, em tên là Niệm Niệm đúng không? Chị tên là Ân.."
Còn chưa nói xong thì cảm thấy Trác Thần Viễn ở bên cạnh đang nhéo eo cô ấy nên cô ấy vội vã sửa lời: "Chị tên là Loan Loan, gọi chị là Loan Loan là được! Nhưng.. nếu như em đồng ý gọi chị là chị thì chị sẽ rất vui!"
Đồng Nhất Niệm nhận ra Loan Loan rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt, khi cười lên sẽ cong thành hình trăng lưỡi liềm, khuôn mặt trắng hồng có cả má núm đồng tiền, rất ngọt ngào, người phụ nữ như này hoàn toàn xứng đôi với Trác Thần Viễn, cũng có thể thấy được là Loan Loan rất hạnh phúc.
Có thể có được người đàn ông như Trác Thần Viễn cưng chiều thì cô ấy sao có thể không hạnh phúc được chứ?
Thì ra Trác Thần Viễn đã có vợ rồi.
Nhớ đến ngày đó ở quán ăn nhà họ Lương, Lục Hướng Bắc còn chế giễu cô, nói là Trác Thần Viễn không nhìn trúng cô đâu, cô còn nổi giận thề với anh nhất định sẽ quyến rũ được Trác Thần Viễn, hơn nữa còn bị Trác Thần Viễn nghe thấy.
Giờ nhớ lại thì lúc này còn mất mặt hơn cả lúc đó nữa.
Cô rất muốn hỏi xem, giàu có như nhà họ Trác liệu có tên lửa không? Nếu như có thì cô tình nguyện đáp lên đó bay lên mặt trăng luôn, sự mất mặt này làm cô không thể sống trên trái đất được nữa.
"Niệm Niệm, ngây ngốc gì vậy?" Trác Thần Viễn gọi cô.
Cô tỉnh lại từ trong cõi thần tiên, mặt đỏ bừng, đối diện với gương mặt tươi cười của Loan Loan càng cảm thấy xấu hổ, cô vội gọi: "Chị Loan Loan.."
Loan Loan rất vui kéo cô ôm vào lòng, còn hét vào phía trong: "Ba nghe thấy chưa? Em ấy gọi con là chị rồi đấy! Mau đưa lì xì đây!"
Giờ là đang diễn vở kịch gì vậy?
Đồng Nhất Niệm cảm thấy đầu mình đang vang lên những tiếng ùng ùng, để cho Loan Loan kéo đi đến trước mặt ông Trác, may mà cô còn giữ được tinh thần không mất lịch sự, vội chào: "Cháu chào bác Trác."
Trác Thần Viễn đặt con trai xuống, ra hiệu cho cảnh vệ cầm đồ trên xe xuống đưa cho ông Trác: "Ba, đây là quà Niệm Niệm tặng ba."
Vẻ mặt ông Trác hồng hào không giống là bị bệnh, nhìn thấy Đồng Nhất Niệm vô cùng vui vẻ, vội nói: "Đến là được rồi, còn mang quà cáp làm gì!"
Đồng Nhất Niệm cười đúng mực: "Cũng không phải là thứ gì đắt tiền, đều là những đặc sản quê hương thôi ạ, cháu nghĩ ở Bắc Kinh không thiếu gì cả, nhưng những đồ quê xa thì lại càng quý, lúc nào bác Trác nhớ quê thì lấy ra thử, coi như là nhớ lại."
Ông Trác nghe vậy thì mắt cũng cười tít: "Lời này nói rất hay! Xem xem, tôi nói có đúng không, đây đúng là một cô nhóc có lòng mà!"
Câu sau là ông Trác nói với những người khác, ánh mắt khen ngợi và khoe khoang giống như cô là con gái của ông ấy vậy, vô cùng tự hào.
Loan Loan lập tức chen đến bên người ông Trác không vui: "Nhìn xem, Niệm Niệm thật biết nói chuyện, vừa đến đã dỗ ba đến không còn yêu Loan Loan nữa rồi!"
Đồng Nhất Niệm cười thầm, cô tất nhiên là nhận ra Loan Loan chỉ là làm nũng mà thôi chứ không hề có ý ghen tức với mình.
Cô thật sự rất thích người nhà này, vui vẻ, hài hòa, ấm áp.
Cô cảm thấy bản thân thật may mắn có duyên quen biết với một gia đình như vậy! Họ đã cho cuộc đời thiếu thốn tình thân của cô thêm vào một nét ấm cúng.
Trác Thần Viễn kéo Loan Loan ở bên cạnh ông Trác vào lòng mình, cười trách móc:"Muốn làm chị người ta mà còn làm nũng với ghen tị nữa!'
Nói là trách móc nhưng trong mắt lại đầy sự nuông chiều và dịu dàng, đủ để làm người ta bị tan chảy.
Đồng Nhất Niệm chưa từng nhìn thấy một Trác Thần Viễn như vậy nên chỉ thầm thấy may mắn vì bản thân chỉ coi Trác Thần Viễn như một chuyện đùa chứ chưa từng thật sự động lòng.
Loan Loan liền chôn mặt vào lòng Trác Thần Viễn dụi dụi, trên mặt ửng đỏ.
Sau đó ông Trác liền kéo cô ngồi xuống giới thiệu với từng người trong phòng cho cô làm quen. Những cái tên và cách xưng hô mà cô hoàn toàn lạ lẫm, cũng không thể hiểu được, bản thân cô chỉ là đến Bắc Kinh làm khách, chỉ là một thợ làm vườn thì có cần phải quen biết nhiều người như vậy không?
Nhưng vì lịch sự nên cô vẫn mỉm cười chào hỏi theo lời giới thiệu của ông Trác.
Ông Trác không chỉ giới thiệu cô mà còn không quên long trọng giới thiệu cả đứa con trong bụng cô nữa, còn tuyên bố một cách tự hào là ăn tết xong sẽ sinh nữa.
Việc này càng làm cô thấy túng quẫn, nhưng cũng không biết nói gì, chỉ đành ngây ngô tiếp tục mỉm cười, tiếp tục gật đầu, tiếp tục chào hỏi mọi người.
Trời ơi, cô chưa từng nghĩ đến ngày đầu tiên đến Bắc Kinh đã có một thế trận như vậy, đúng là tiếp kiến lãnh đạo mà, chờ đến khi quá trình tiếp kiến này kết thúc thì môi cô cũng cười đến mỏi luôn rồi.