Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Bên ngoài gió lạnh thấu xương, trong phòng lại rất ấm áp.

Những gương mặt cười, những lời nói đều đầy hơi ấm áp bay lên, nhẹ nhàng dịu dàng tự nhiên như một dòng chảy chậm rãi trong trái tim.

Trong thời gian này Đồng Nhất Niệm đã phát hiện ra nhìn màn hình ti vi đến thất thần không chỉ có mình cô mà còn có ông Trác.

Đêm ba mười cứ trôi qua như vậy, khoảnh khắc tiếng vang báo không giờ, trong ti vi, trong nhà đều vang lên tiếng hoan hô không ngớt, Trác Tiểu Mập bắt đầu chạy khắp nơi xin tiền mừng tuổi, Đồng Nhất Niệm đã chuẩn bị từ trước, cũng tặng Trác Tiểu Mập một lì lì lớn, người nhà họ Trác cũng không làm khách mà để Trác Tiểu Mập nhận luôn.

Loan Loan hạnh phúc vươn tay ra trước mặt Trác Thần Viễn: "Trác Mập, lì xì của em đâu?

Trác Thần Viễn không nhịn được cười mắng chị ấy:" Sao lại mãi không trưởng thành vậy chứ, đã là mẹ người ta rồi mà còn không biết ngại đi đòi lì xì à! "

" Là mọi người nói mà, dù em có già rồi thì vẫn là baby của mọi người mà! "Dáng vẻ Loan Loan nũng nịu trong lòng Trác Thần Viễn đúng là vẫn rất trẻ con.

Trác Thần Viễn cười híp mắt lấy trong người ra một bao lì xì nhét cho vợ, sau đó nói mấy câu gì đó bên tai chị ấy, Loan Loan lập tức đỏ bừng mặt, đấm mạnh vào Trác Thần Viễn.

Ông Trác cười nói với Đồng Nhất Niệm:" Đã làm trò cười cho con rồi, hai đứa trẻ này từ nhỏ đã vậy rồi. "

Sao lại cười chứ? Đồng Nhất Niệm lắc đầu:" Bác Trác, đây là hạnh phúc mà, muốn cầu còn không được ấy chứ!'

Ông Trác rất vui, người con gái như vậy sao có thể làm ông không hàì lòng được đây, ông lại lấy ra một lì xì cho cô: "Nào, Niệm Niệm, cầm đi, năm mới đến, con cũng phải hạnh phúc đấy nhé."

Cho cô tiền mừng tuổi sao?

Cô ngạc nhiên đến hơi căng môi, nhưng dưới sự kiên trì của ông Trác cũng đành nhận lấy, tâm trạng cảm động bao trùm cả lồng ngực vì người nhà này.

Có thể trở thành người nhà với những người nhiệt tình lương thiện này là một chuyện rất hạnh phúc, rất hạnh phúc.

Trác Tiểu Mập cầm được tiền mừng tuổi rồi thì không hứng thú với đón giao thừa nữa, mắt díu lại muốn đi ngủ.

Bảo mẫu cũng về quê ăn tết rồi nên Loan Loan đành mang Trác Tiểu Mập và Trác Thần Viễn lên lầu ngủ, ông Trác quan tâm cô có thai sợ mệt nên cũng đuổi cô lên phòng nghỉ ngơi.

Thật ra một đêm như thế này cô sao có thể ngủ được?

Cô nằm trên giường cuối cùng lại lấy di động ra, có nhiểu tin nhắn vừa rồi không nghe thấy tiếng báo, cơ bản đều là của Hạ Tử Tường, hết tin này đến tin khác, toàn là chúc mừng năm mới với chờ cô quay về gì đó.

Giữa đống tin nhắn này còn xen kẽ một tin nhắn từ số khác, số đó không có tên, chỉ là một dãy số, nhưng là một dãy số mà cô vô cùng quen thuộc.

Lục Hướng Bắc gửi lời chúc tết cho toàn bộ cán bộ cảnh sát và người nhà, chúc mọi người xuân mới vui vẻ, gia đình hạnh phúc!

Thì ra là tin nhắn gửi tập thể, ngoài cô ra thì toàn bộ cán bộ cảnh sát và người nhà của họ đều nhận được.

Giả dối! Đồ hình thức!

Tự nhiên trong lòng cô lại thấy không thoải mái liền ném di động sang một bên, cũng không biết là ném đi đâu.

Cô lật người đi ngủ, nhưng tay lại không biết sao lại chạm phải một thứ lành lạnh, nhặt lên thì thấy là chiếc còi của anh.

Mấy hôm nay, tối nào trước khi đi ngủ cô đều cầm trong tay nghịch nhưng chưa từng thổi lần nào.

Tối ba mươi, chào năm cũ đón năm mới liệu có kì tích xảy ra không?

Cô nhẹ nhàng ngậm lên mồm, cảm giác kim loại lạnh lẽo dán vào môi cô giống như một khối băng làm cho cô đang ngây ngốc phải tỉnh lại vì lạnh, đánh thức lí trí của cô.

Chẳng phải anh còn ở phương nam xa xôi sao? Sao có thể rơi từ trên trời xuống được đây?

Trên thế giới này không hề có kì tích.

Cuối cùng cô lại để còi xuống nhưng vẫn đeo trên cổ, tay cầm nó đi vào giấc ngủ.

Cô vẫn luôn nắm lấy nó.

Cô không biết mình ngủ lúc nào, chỉ biết, nỗi nhớ lại trở nên rõ ràng đến thế, dù không có đáp lại nhưng nó vẫn dâng trào trong đêm tối.

Tình hình bây giờ là do chính cô tạo thành.

Cô rất rõ bản thân đang làm gì.

Trong sự dằn vặt này, cô ngày càng hiểu được sự tủi thân và nỗi khổ của anh trước đây. Trong cuộc hôn nhân chưa đến ba năm cùng với cô, anh phải đối mặt với việc cô yêu anh, đối mặt với việc cô không thể nào hiểu cho anh, anh một mình trong đêm tối đã phải nuốt xuống bao nhiêu sợ hãi và đau khổ chứ? Bây giờ cô rất đồng cảm với anh.

Anh từng nói có thể cho anh một chút thời gian để rồi anh sẽ trả lại cô cả đời không?

Vậy còn bây giờ thì sao? Sau một thời gian qua đi, anh có còn ở chỗ cũ không?

Cô nắm chặt cái còi báo, nắm rất chặt.

Đêm ba mươi chỉ còn lại sự cô đơn và nỗi nhớ.

Mùng một tết, Loan Loan và Trác Thần Viễn muốn đi thắp hương ở cung Ung Hòa nên kéo theo cả Đồng Nhất Niệm đi cùng.

Đến Bắc Kinh lâu rồi nhưng Đồng Nhất Niệm vẫn luôn ở nhà, chưa từng ra ngoài nên cũng muốn đi loanh quanh xem sao, hơn nữa cung Ung Hòa chính là nơi cô vẫn muốn đến. Cô nghĩ đã là người con gái thích đọc tiểu thuyết đặc biệt là thích đọc tiểu thuyết xuyên không về thời nhà Thanh thì không ai là thoát khỏi sức hút của chủ nhân cung Ung Hòa.

"Được thôi, đi xem thử nơi mà Tứ gia đã từng sống!" Cô đầy hứng khởi.

Loan Loan kinh ngạc nhìn cô: "Niệm Niệm, em cũng thích Tứ gia à, trời ơi, chị cũng siêu thích đấy! Mỗi lần đến cung Ung Hòa chị đều ước mình được xuyên về tẩm cung của Tứ gia đấy, tốt nhất là xuyên thẳng về giường trong tẩm điện của Tứ gia."

Chị ấy còn chưa nói xong thì đầu đã bị Trác Thần Viễn gõ cho một cái thật đau: "Đang giữa ban ngày đấy, đừng nằm mơ nữa!"

Loan Loan lè lưỡi, cười xấu xa: "Mỗi lần nhắc đến Tứ gia là anh ấy lại lo.. nhưng Niệm Niệm à, chị cho em biết cung Ung Hòa bây giờ so với ở trong tiểu thuyết đã khác xa rồi, hơn nữa ở cửa cung Ung Hòa có nhiều kẻ lừa đảo lắm, em cẩn thận nhé!"

Đồng Nhất Niệm mỉm cười, thì ra trong lòng mỗi một người con gái quả nhiên đều có một Dận Chân.

Tứ gia ơi là Tứ gia, ngài như vậy là không được đâu nhé! Đã mấy trăm năm sau rồi mà còn làm ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình nhà người ta, đây không phải là tai họa ngàn năm thì là gì đây?

"Vẫn là nên điều xe đi đi, gọi cả cảnh vệ nữa!" Ông Trác không yên tâm cho Đồng Nhất Niệm, cứ bắt gọi xe quân đội đi cùng.

Loan Loan không thích vậy: "Đừng mà ba, mỗi lần ba dây vào là chơi không vui chút nào. Cả đường giới nghiêm cứ như là duyệt binh vậy, vậy thì đâu còn là chơi nữa?"

Trác Thần Viễn dắt tay Loan Loan thề với ông Trác: "Ba yên tâm đi, có con đi cùng mà, con sẽ bảo vệ thật tốt hai người đẹp bảo bối nhà chúng ta mà!"

Đồng Nhất Niệm nghe thấy Trác Thần Viễn nói hai người đẹp bảo bối nhà chúng ta.

Họ thật sự coi cô là người nhà rồi.

Cung Ung Hòa, tường đỏ ngói vàng, cây hòe cổ thụ chọc trời. Sáng mùng một tết, thời tiết vô cùng lạnh nhưng ở cung Ung Hòa vẫn đầy ắp người, người đến đây lễ phật nhiều không đếm nổi.

Ban đầu Loan Loan vẫn luôn kéo tay cô xuyên qua dòng người, đến cả khi thắp hương lễ bái cũng ở sát bên cạnh cô.

Cung Ung Hòa có năm đại điện, Đồng Nhất Niệm cũng không đếm được nó thờ bao nhiêu Phật nữa, chỉ là cứ gặp thì bái lạy thôi, đều cầu nguyện cùng một nguyện vọng.

Nhưng khi Loan Loan hỏi cô cầu điều gì thì cô lại không nói chỉ mím môi cười.

Nguyện vọng của cô nếu như không thành thì để nó vĩnh viễn trở thành một nguyện vọng đi. Nếu như có thể thành thật thì không cần nói gì cả.

Cô định quay người thì cảm thấy mình bị vây bởi một đám người, có một dáng người thân thuộc hiện lướt qua nhưng nháy mắt đã bị đám đông người nhấn chìm.

Trái tim cô như thắt lại, trong không khí như thiếu khí thở.

Cô không kìm được đuổi theo mấy bước, tìm quanh quanh nhưng cuối cùng vẫn không nhìn thấy được bóng dáng kia đã đi về phía nào rồi.

Cô đi loanh quanh tứ phía vẫn không thấy Loan Loan và Trác Thần Viễn đâu. Trong đám đông người này sẽ rất khó tìm được người, hay là ra ngoài cung đợi đi.

Đi theo con đường lúc vào, đi qua hết điện này đến điện khác, đi từ từ dưới sự bảo vệ của cây hòe cổ thụ. Hoa hòe đã rơi, thân cây khô màu đồng cũ đã nói lên màu sắc lịch sử lâu đời. Mùi đàn hương thoang thoảng, tiếng Phạn quanh quất, cây và ngói này dường như có linh khí hơn.

Cô đi chầm chậm như đang giẫm lên những tiếng thiền của dòng cuốn lịch sử, trong lòng dâng lên sự cảm động không rõ tên, khoang mắt cũng ươn ướt.

Nơi có linh tính đến như này liệu có thể có kì tích không?

Cô ôm ngực, bên trong áo lông là chiếc còi cảnh báo mà cô đeo lên tối qua vẫn chưa từng tháo ra. Có một khát vọng mạnh mẽ sai khiến cô lấy chiếc còi ra khỏi cổ áo.

Sau một đêm, nhiệt độ của cô đã ủ ấm cho chiếc còi, khi cầm nó trong tay không còn cảm giác lạnh lẽo nữa.

Cô không kiềm chế được đặt chiếc còi lên môi thổi, đứng giữa đám đông người chen chúc ở cung Ung Hòa, lấy hết sức thổi còi.

Tiếng còi bén nhọn réo rắt cắt ngang tiếng Phạn, vang vọng khắp cung Ung Hòa.

Ban đầu cô chỉ thổi một tiếng nhưng sau đó liền thổi liên tục hết tiếng này đến tiếng khác, dường như cô đang dùng tiếng còi này để phát tiết mọi tình cảm đè nén từ trước đến nay, phát tiết hết mọi nỗi nhớ mà không thể nói thành lời.

Từ trước đến giờ không phải là cô không muốn.

Kết thúc của phim là sau khi nữ chính thổi còi thì nam chính liền xuất hiện trước mặt cô giống như bay đến, hai người ôm nhau, quay vòng, đại đoàn viên.

Nhưng đó dù sao cũng chỉ là phim mà thôi.

Cô thổi đến hết hơi nhưng đáp lại cô chỉ là mưa tuyết bay đầy trời.

Tuyết rơi rồi.

Đây chính là kì tích mà ông trời, bồ tát, phật tổ Như Lai ban cho cô sao?

Được thôi, cám ơn nhé, tôi đúng là chưa bao giờ được nhìn thấy tuyết rơi.

Người xung quanh liền hoan hô nhảy nhót: "Tuyết rơi rồi, tuyết rơi rồi.."

Cô ngẩng mặt cười, tuyết trắng như lông ngỗng bay đầy trời, tuyết trắng xóa đẹp đẽ rơi lên mặt cô, làm trái tim cô cũng lạnh buốt.

Loan Loan không biết đã đến bên cạnh cô từ lúc nào, kéo lấy cô hỏi gấp: "Em đi đâu vậy? Làm bọn chị hết hồn!"

Cô cúi đầu, tuyết rơi trên mặt cô đã bị nhiệt độ cơ thể cô làm cho tan ra nên trên mặt hơi ướt nhìn rất giống nước mắt.

"Không sao đâu, em mệt nên ở chỗ này nghỉ một chút thôi." Cô cười.

"Vừa rồi em đã ước gì vậy?" Sự tò mò của Loan Loan đã khiến chị ấy lại truy hỏi cô.

Cô nắm chặt chiếc còi mỉm cười: "Chính là.. nhìn thấy tuyết rơi ở Bắc Kinh.."

Bên cạnh vang lên tiếng than thở của Loan Loan, cô buông tay ra, ném chiếc còi đi, có phải từ nay không nên tin phật nữa không?

Thật ra, Phật tổ, con thật sự không có trách người, tất cả đều tại con nên mới có hậu quả này.

Nhấn Mở Bình Luận