Khi Đồng Nhất Niệm nối máy được với Trác Thần Viễn thì anh ta và Loan Loan đã về nhà rồi nhưng cố ra vẻ hoảng hốt hỏi cô đã đi đâu vậy để bọn họ đến tìm, cô có cần họ đón không.
Sau khi Đồng Nhất Niệm bày tỏ sự có lỗi thì nói thẳng với họ là sẽ mang một người bạn về ăn cơm, Trác Thần Viễn đương nhiên là tỏ ra rất nhiệt tình hoan nghênh rồi.
Nhưng Lục Hướng Bắc đứng bên cạnh nghe cô gọi điện thoại khi nghe thấy chữ "bạn" thì trong lòng lại trở nên âm u, cố gắng lâu như vậy mà vẫn chỉ lăn lộn được đến mức "bạn bè" này.
Nhưng cuối cũng vẫn làm theo nguyên tắc nghe lời lãnh đạo nên vẫn mua một đống quà để đến thăm nhà họ "Trác".
Khi Đồng Nhất Niệm và anh gần đi đến căn nhà ngói đỏ kia thì Đồng Nhất Niệm nhận ra toàn bộ người nhà họ Trác đều đã được vận động đứng ở cửa chào đón họ.
"Cậu.."
Trác Tiểu Mập đang muốn xông đến liền bị Trác Thần Viễn tóm lấy cổ áo kéo lại.
"Con đã.. nói mà, sao còn chưa về? Thì ra là đi hẹn hò à!" Trác Tiểu Mập lanh lợi sửa lại lời nói, ánh mắt lại nhìn chằm chằm về Lục Hướng Bắc đứng cạnh cô cười híp mắt.
Không chỉ Trác Tiểu Mập như vậy mà cả ông Trác hôm nay cũng có chút khác lạ, ánh mắt đó như phát sáng, dùng một từ để hình dung thì đó là.. xúc động!
"Chào mọi người, tôi là Lục Hướng Bắc, là cha của đứa bé trong bụng Niệm Niệm! Cám ơn mọi người đã chăm sóc mẹ nó trong thời gian qua." Lục Hướng Bắc tự giới thiệu nghe có chút là lạ.
Trong lòng Đồng Nhất Niệm lầm bầm có chút không vui, nhưng lại nghe thấy ông Trác cười ha ha rồi nói: "Là việc nên làm thôi! Mời vào, mời vào, đến là được rồi còn mang theo quà cáp làm gì chứ!" Nói vậy nhưng ông vẫn đích thân nhận lấy quà tặng trong tay Lục Hướng Bắc.
Lục Hướng Bắc ngây người một chút rồi cũng buông tay.
Đồng Nhất Niệm liền giới thiệu: "Đây là bác Trác, lần trước chắc anh đã gặp qua rồi."
"Cháu chào bác Trác!" Lục Hướng Bắc cười híp mắt vươn tay ra bắt tay với ông Trác.
"Đây là Loan Loan, vợ của anh Trác, à.. đây là Trác Tiểu Mập, con trai anh Trác!" Cô không biết tên thật của Trác Tiểu Mập là gì nên hơi do dự một lúc rồi vẫn gọi nhóc là Tiểu Mập.
Nụ cười trong mắt anh càng sâu hơn, sau khi bắt tay với Trác Thần Viễn liền nháy mắt với Đồng Nhất Niệm, nhưng lại nói với Trác Thần Viễn: "Thì ra anh Trác đã kết hôn và có con rồi à, đúng là trai tài gái sắc, ông trời tác hợp, Tiểu Mập cũng thật đáng yêu!"
Trác Tiểu Mập nghe thấy vậy đang định nói gì đó nhưng lập tức đã bị Trác Thần Viễn ngăn lại.
Chỉ có duy nhất Đồng Nhất Niệm biết câu nói này của Lục Hướng Bắc là có ý gì, chẳng phải vẫn còn nhớ việc ngày hôm đó cô đã thề sẽ quyến rũ được Trác Thần Viễn sao?
Đúng là lúng túng mà!
Cô nghiến răng, nếu như Lục Hướng Bắc còn dám chế giễu cô thêm một chữ thì cô sẽ lập tức phán anh knock out luôn!
Đúng lúc quan trọng thì ông Trác lại ra mặt: "Được rồi, đã làm quen xong rồi thì cùng nhau ăn cơm thôi!"
Khi mọi người quay người đi về phía bàn ăn thì Đồng Nhất Niệm bất ngờ quay đầu lại nhìn thấy Trác Tiểu Mập kéo góc áo của bố, vươn tay ra đòi anh ta thứ gì đó nhưng bị Trác Thần Viễn đập tay cho qua.
Trác Tiểu Mập không chịu lại quay người lại bĩu môi với mẹ, Loan Loan nhìn thấy liền véo má nó, còn dùng ánh mắt đe dọa, mở miệng nói bằng khẩu hình: "Chờ lát nữa đi!"
Đồng Nhất Niệm không biết ba người nhà họ đang chơi trò gì, đành cùng Lục Hướng Bắc đi theo ông Trác về phía bàn ăn.
Bữa ăn này còn thịnh soạn hơn cả bữa ăn ba mươi ngày hôm qua, Đồng Nhất Niệm nói đùa: "Bác Trác định tiếp đón nguyên thủ quốc gia sao?"
Ông Trác hơi ngây người, ánh mắt quét về phía Lục Hướng Bắc, lập tức buồn cười: "Đâu có, năm mới mà, náo nhiệt một chút!"
"Cũng đúng ạ! Vẫn là ăn tết ở đây nhiều không khí hơn!" Đồng Nhất Niệm cười.
Ông Trác rất có tinh thần: "Niệm Niệm thích không khí ăn tết ở nhà chúng ta sao?"
Cô gật đầu: "Đúng ạ, giống như người một nhà, đây mới giống là một gia đình ạ!"
"Ồ.. vậy thì về sau năm nào cũng cùng nhau ăn tết là được rồi.." Ông Trác nói mà trên mặt cũng bừng sáng.
"Vậy sao được ạ? Năm nay đã làm phiền mọi người rồi!" Cô có chút lúng túng.
"Không phiền chút nào! Bác còn mong cháu làm phiền ấy chứ!" Ông Trác vội nói.
Trác Thần Viễn không nhịn được nói: "Ba à, ba dù sao cũng là một cán bộ, sao cứ vậy chứ?"
Xem ra ông Trác đã muốn có con dâu và cháu trai đến phát điên rồi, vậy mà lại không nhịn được, khí thế ngày thường luôn bình tĩnh ổn trọng như núi Thái Sơn trong công việc đâu mất rồi? Còn nói thêm mấy câu nữa chắc chắn sẽ bị lộ mất.
Ông Trác cũng bình tĩnh lại, từ tốn hơn để Trác Thần Viễn mở rượu rồi chuẩn bị ăn cơm.
Đúng như Đồng Nhất Niệm đoán, bàn ăn nhà họ Trác vẫn luôn náo nhiệt và hài hòa, thêm vào Lục Hướng Bắc lại rất biết đối nhân xử thế lịch sự nên cũng rất nhanh hòa nhập với nhà họ Trác, đến cả Trác Tiểu Mập cũng bắt đầu trèo lên đùi anh rồi.
"Anh đúng là có duyên với mọi người mà.." Đồng Nhất Niệm không nhịn được lên tiếng.
Anh bế Trác Tiểu Mập cười: "Tất nhiên rồi.. Không xem xem ông xã em là ai à!"
Ai chứ? Một Lục Hướng Bắc thông minh khéo léo khi còn ở nhà cô cũng đã lấy lòng được cả nhà thì đây đúng chỉ là việc nhỏ.
Sau khi ăn xong cũng không có gì giải trí, trên ti vi đều là múa hát, có đài còn là phát lại chương trình đón năm mới hôm qua, cũng không có gì thú vị, Trác Thần Viễn liền gợi ý chơi mạt chược với ông Trác.
Chơi mạt chược là trò cần kĩ năng sống.
Đồng Nhất Niệm luôn cho là như vậy.
Không phải là cô không biết mà là không giỏi. Trước đây khi đến chơi nhà Khang Kỳ cũng từng chơi cùng bà Thẩm, phần lớn là thua, vì thế bà Thẩm từng rất thích cô có phải vì có liên quan đến việc này không?
Có tổng là năm người, chơi mạt chược cần bốn người, Đồng Nhất Niệm nghĩ định để bốn người họ chơi.
Nhưng Lục Hướng Bắc lại nói: "Em chơi đi, anh ở bên cạnh xem."
Ba người còn lại cũng động viên cô chơi, nể mặt ông Trác cô đành bất chấp khó khăn mà ra trận.
Mọi người ngồi quanh bàn, còn Lục Hướng Bắc ngồi sau cô. Một cánh tay còn gác lên lưng ghế cô, bỗng nhiên một khí thế thuộc về anh như đang hong khô cô làm cô rất không được tự nhiên, da mặt cũng nóng lên ửng đỏ.
Không cần phải thân thiết như vậy trước mặt người nhà họ Trác đâu.
Như này thì sao cô có thể tập trung chơi được chứ?
Trác Tiểu Mập không biết sao còn chưa ngủ, gương mặt tròn xoe cùng đôi mắt đen lóng lánh nhìn chằm chằm cô rồi đột nhiên nói: Dì Niệm Niệm ơi, sao mặt dì đỏ thế? Có phải là bị sốt rồi không? "
" Vậy sao? "Đồng Nhất Niệm sờ lên mặt lúng túng:" Có lẽ là.. máy sưởi nóng quá thôi.. "
Nói xong liền phát hiện mọi người đều đang nhìn cô và cái tay sau lưng cô mà cười híp mắt.
" Bỏ tay anh khỏi ghế tôi đi! "Cô thấp giọng uy hiếp.
" Ồ! "Anh cũng thuận theo trả lời một tiếng, tay cũng buông xuống nhưng lại thuận thế trượt xuống eo cô.
Đúng là lưu manh thối tha mà!
Cô còn muốn nói gì đó nhưng anh lại nói nhỏ bên tai cô:" Còn hôn ở trên đường lớn rồi thì còn gì phải sợ nữa. "
Đồng Nhất Niệm bị khí nóng của anh hun làm cho cô lập tức đỏ tai, tim đập, cũng lo là câu nói này của anh bị người nhà họ Trác nghe thấy, sắc mặt đỏ như máu.
Nhưng Trác Tiểu Mập vẫn chỉ về cô nói:" Ấy, cô giáo mẫu giáo từng nói mặt đỏ như tôm luộc là như thế này đấy ạ! "
" Trác Tiểu Mập, cháu nên đi ngủ đi! "Sống chung một thời gian nên quan hệ giữa Đồng Nhất Niệm và Trác Tiểu Mập cũng bị truyền nhiễm bởi Loan Loan, khá tùy ý, không lớn không nhỏ.
Trác Tiểu Mập vẫn nằm trên xô pha, tay đỡ đầu, nằm với tư thế thoải mái nhất:" Cháu không đi ngủ, cháu còn chờ thu tiền mà! "
Thu tiền sao? Tiền gì vậy?
Đồng Nhất Niệm khó hiểu, bên cạnh lại nghe thấy tiếng hối thúc cô:" Niệm Niệm, đến lượt em đánh rồi! Mau lên, anh sắp thắng rồi đây! "
Đồng Nhất Niệm chơi sợ nhất là bị người ta giục, vừa giục liền bị rối, cô cầm một quân bài lên rồi nhanh chóng ném ra, ông Trác nhìn thấy lập tức hét:" Để đó! Ù rồi! "
Phát đầu tiên đã đánh cho ù rồi sao?
Cô cau mày:" Trác Tiểu mập, đều tại cháu làm loạn trật tự trị an đấy! "
Trác Tiểu Mập liếc cô một cái:" Làm loạn trật tự trị an có nghĩa là gì? "
" Cái này hỏi chú ấy đi! "Cô chỉ về Lục Hướng Bắc ở bên cạnh.
Lục Hướng Bắc uống hớp nước rồi chầm chậm nói:" Tự em đánh sai sao lại trách trẻ con chứ! "
" Tôi đánh sai ở đâu? Sao anh thấy mà không chịu nói? "Đồng Nhất Niệm cũng không để ý thắng thua, chủ yếu là việc đánh bài này mà cứ thua suốt thì sẽ ảnh hưởng đến tôn nghiêm.
Cô không hiểu, sao lại có người có thể đoán được bài người khác chứ? Nhà tiếp theo muốn ăn gì thì nhà trước hình như biết được sau đó có chết cũng không đánh ra, thậm chí có người còn đoán được người khác cần gì để ù nên từ đầu đến cuối không đánh ra.
Cô cảm thấy bản thân cũng được coi là người thông minh nhưng cứ gặp phải đánh bài là lại thấy chóng mặt, làm cô không thể không nghi ngờ trí tuệ của mình.
Còn Lục Hướng Bắc lại rất tỉnh táo thông minh nên đánh bài chắc chắn là cao thủ, rõ ràng biết là châm pháo mà còn để cô đánh ra, lúc này còn đòi làm Gia Cát Lượng sau khi đã xảy ra rồi thì làm gì chứ?
" Được rồi, từ lúc này anh sẽ nhìn chằm chằm em luôn, anh đảm bảo tối nay em muốn gì cũng được, thắng đến đếm tiền mỏi tay được không?"Khi anh nói thì ánh mắt đồng thời lướt qua ba người kia, ý trong lời nói chính là, tối nay bà xã tôi phải thắng.
Trong khi nói chuyện thì ván thứ hai bắt đầu mấy vòng, Đồng Nhất Niệm còn chưa đợi anh nói xong thì lập tức ném ra một quân bài, hôm nay vận khí ông Trác rất tốt, quân bài này lại châm pháo của ông Trác, vốn là ông Trác chuẩn bị đẩy bài đến ù thì thôi nhưng lại bị ánh mắt của Lục Hướng Bắc ép đành thu tay về, không còn cách nào đành bỏ qua cơ hội ù bài này mà chuẩn bị bốc bài khác.