Trác Tiểu Mập có một đôi mắt giống hệt mẹ, khi nhìn người khác đôi mắt đen láy như phát sáng, vừa cười lên là đôi mắt sẽ cong lại thành hai vầng trăng khuyết, phối hợp cùng với gương mặt tròn trĩnh trắng nõn nà làm ai cũng muốn ôm hôn.
Người phụ nữ "trẻ trung" được gọi là bà nội này cũng không khác gì, bà liền quỳ xuống nắn nắn gương mặt tròn trĩnh của nhóc, nụ cười dịu dàng tỏa ra trên mặt: "Đây là Trác Tiểu Mập của chúng ta sao? Đúng là một em bé xinh đẹp!"
Trác Tiểu Mập được khen càng vênh mặt, liền kéo tay bà đi về phía Đồng Nhất Niệm: "Bà ơi, em trai cũng rất xinh. Mẹ nói đây là do di truyền, em trai di truyền gen tốt của cháu đấy, em bé nhà chúng ta đều rất xinh đẹp."
Đồng Nhất Niệm nghe mà không nhịn được cười ra tiếng, Trác Tiểu Mập là mượn lời của mẹ nhóc nói, Loan Loan thường nói nhóc di truyền gen tốt của chị ấy.
Đầu lông mày của Trác Tiểu Mập hơi cau lại: "Trẻ con chẳng phải là di truyền gen của người lớn sao? Em trai là trẻ con, con là người lớn, chính là di truyền từ con mà!"
Bà Uyển Uyển bị chọc cười ha ha, xoa đầu Trác Tiểu Mập: "Cũng gần như vậy!" Bà lại nói thêm: "Tiểu Mập có thích em trai không?"
"Thích ạ!" Trác Tiểu Mập ra sức gật đầu.
"Em trai lớn rồi sẽ giành đồ chơi và đồ ăn của Tiểu Mập đấy!" Bà Uyển Uyển trêu chọc nhóc.
"Tại sao phải giành ạ?" Trác Tiểu Mập rất thích cau mày ra vẻ như người lớn, dường như đang suy nghĩ: "Cháu sẽ kiếm tiền mua đồ chơi, đồ ăn cho các em trai, cháu là anh mà."
"Đúng là anh trai tốt!" Uyển Uyển xoa mặt nhóc, lúc này mới cúi người xuống nhìn kĩ Đồng Nhất Niệm.
Không cần Lục Hướng Bắc giới thiệu, nụ cười của bà vẫn rất ôn hòa: "Niệm Niệm, đứa bé ngoan, vất vả cho con rồi!"
Không biết tại sao, khi bà nói chuyện làm Đồng Nhất Niệm bỗng nhớ đến mẹ mình. Mẹ trong kí ức cô có dáng vẻ như thế nào thực ra đã không còn rõ ràng nữa, nhưng trong tưởng tưởng của cô, mẹ chính là như vậy, đoan trang nhã nhặn, dịu dàng ôn hòa, khi nói chuyện đôi mắt như đang cười, hương thơm nhàn nhạt từ cổ tay bà tỏa ra làm không khí xung quanh đều trở nên sáng sủa ấm áp.
Bỗng nhiên mắt cô lại ươn ướt, mũi cũng chua chua.
"Gọi mẹ đi." Lục Hướng Bắc đi đến bên cạnh cô, dịu dàng nhác nhở cô.
Mắt cô như bị mê hoặc, suýt nữa thì gọi theo anh, nhưng lại liếc nhìn thấy vẻ giảo hoạt trong mắt anh.
Con cáo này!
Đây là đang bẫy cô à? Lục Hướng Bắc đáng chết! Đặt bẫy để cô rơi vào, vậy bây giờ là cô nên gọi hay không đây? Nếu như không gọi thì hình như không đáp lễ được nụ cười ân cần thân thiết của mẹ anh, anh đoán chắc là cô da mặt mỏng sao? Nhưng nếu như gọi thì cô lỗ to rồi!
Cô mở miệng nhưng không gọi thành tiếng được.
Nhưng bà Uyển Uyển lại cùng trận tuyến với cô, trách con trai: "Tiểu tử, con đã theo đuổi lại được vợ chưa vậy? Không có chuyện dễ dàng thế đâu đấy, đứa con gái vừa ý như Niệm Niệm nào có dễ bị con lừa về được chứ? Niệm Niệm, con nói có đúng không? Mặc kệ nó đi, đàn ông ấy mà, cần phải bị giày vò nhiều vào!"
"Mẹ à, rốt cuộc mẹ có phải là mẹ ruột của con không vậy?" Lục Hướng Bắc chỉ biết kêu khổ, tưởng là có một người giúp đỡ nào ngờ lại là một hòn đá ngáng chân.
"Mẹ chính là thích con gái đấy! Mẹ là mẹ ruột của Niệm Niệm!" Thái độ nhiệt tình của bà Uyển Uyển không hề giống như mới lần đầu gặp Đồng Nhất Niệm chút nào.
"Chẳng trách lúc đầu mẹ bỏ rơi con!" Người nào đó tỏ vẻ tủi thân. Thật ra những chuyện quá khứ đó đã trôi qua rồi, những oán trách với mẹ ruột của anh đã sớm tan thành mây khói rồi, lúc này nhắc đến chỉ là nói đùa thôi.
Ông Lục đã bị bỏ mặc một lúc lâu rồi, không chịu đượcnữa mà đến gần, lại gọi: "Uyển Uyển."
Bà nghe thấy liền quay người lại, vẫn cười một cách khiêm tốn xa cách: "Đàm Uyển xin được chào thủ trưởng."
Nụ cười dỗ dành của ông Lục bị ngữ khí xa cách này của bà làm cho đóng băng, muốn nói gì đó nhưng lại rầu rĩ nuốt vào.
Đồng Nhất Niệm cuối cùng biết được khí chất xa cách của Lục Hướng Bắc được di truyền từ ai rồi, rõ ràng là giống hệt với Đàm Uyển, rõ ràng là cười đấy nhưng nụ cười đó lại có thể làm cho người ra chỉ biết nhìn mà phải lui.
Vì có sự xuất hiện của Đàm Uyển nên nhà họ Lục tổng động viên cùng ông Lục đến bệnh viện để gặp bà, nhưng cuối cùng ông Lục lại hậm hực quay về. Cũng vì sự xuất hiện của Đàm Uyển mà Lục Hướng Bắc có thể về nhà nghỉ ngơi.
Đồng Nhất Niệm rất kinh ngạc, một người tinh xảo như Đàm Uyển lại vô cùng biết chăm sóc trẻ con và sản phụ.
Đàm Uyển đoán được cô nghĩ gì liền cười: "Không ngờ đúng không? Năm đó khi ta một mình sang Pháp thì không có việc gì là chưa làm qua cả, làm gia sư dạy đàn piano, làm thêm theo giờ, mẹ còn thi chứng nhận hộ lí, chăm sóc người già và trẻ sơ sinh."
Chẳng trách Lục Hướng Bắc nói bà được xem là một người phụ nữ kiệt xuất.
Đồng Nhất Niệm lại nảy sinh thêm sự ngưỡng mộ với bà: "Dì Đàm, dì thật vĩ đại."
Sau một hồi đắn đo, cô vẫn gọi bà là dì Đàm, đồng thời cũng rất tò mò về câu chuyện của bà, đặc biệt là tình sử của Lục Hướng Bắc. Phụ nữ trời sinh đã có tính tám chuyện rồi.
"Không phải là vĩ đại đâu Niệm Niệm, là do cuộc sống bắt ép thôi." Bà mím môi cười, trong nụ cười đó ngưng đọng những lĩnh hội về cuộc đời: "Niệm Niệm, con cũng có thể mà, tuy ta cũng hi vọng con trai ta có thể ở bên con nhưng ta càng hi vọng con có thể sống một cách đặc sắc. Phụ nữ nhất định phải có bản thân trước thì mới có gia đình, có tình yêu, có tất cả. Vì thế phụ nữ chúng ta trước tiên phải sống vì mình đã, như vậy mới xinh đẹp, mới có sức hút mãi mãi, mới có có thể làm cho người đàn ông yêu mình cảm thấy thì ra người phụ nữ anh ta yêu lại là một quyển sách xem mãi không hiểu hết, một kho báu mà khám phá mãi không đến đáy."
"Vậy.. Với bác Lục thì dì Đàm là một quyển sách đọc mãi không hiểu, nhưng vẫn mãi muốn xem tiếp sao?" Cô nghịch ngợm nháy mắt.
Đàm Uyển trừng mắt với cô, từ chối trả lời: "Cô bé à, dì đang nói chuyện của cháu mà, sao lại chuyển chủ đề lên người dì chứ? Được rồi, không nói nữa, mau nói cho dì biết đứa nào là Đô Đô, đứa nào là Đồng Đồng?
Cặp sinh đôi này giống hệt nhau, điểm khác nhau duy nhất là trên lưng Đồng Đồng có một nốt ruồi son giống hệt cô và Lục Hướng Bắc.
Đàm Uyển sau khi biết được cũng rất kinh ngạc:" Cháu cũng có nốt rồi son sao, đây đúng là duyên số trời định rồi! "
Đồng Nhất Niệm cười, chuyển chủ đề lên người con trai:" Còn có, dì xem, hay chu môi ra thì chắc chắn là Đô Đô! "
" Đúng thế này! "Đàm Uyển yêu thích hôn lên mặt non mịn của Đô Đô.
Sau đó liền xảy ra chuyện, Đô Đô thế mà lại tỉnh dậy lại còn lập tức khóc lớn, nguy hơn nữa là đôi song sinh này trước giờ đều là khóc cùng nhau, Đô Đô vừa khóc thì Đồng Đồng cũng lập tức tỉnh dậy khóc toáng lên theo.
Đàm Uyển dỗ được đứa này lại không dỗ được đứa kia nên nhất thời loạn hết cả lên, không biết làm sao chỉ cười bất lực:" Hai đứa bé này về sau nhất định sẽ là giọng ca lớn, riêng cái cổ họng này cũng đủ nổi rồi! "
Đồng Nhất Niệm liền nhận lấy Đồng Đồng, cho con bú dù không có mấy sữa, giúp Đàm Uyển có thể rảnh ra một tay để pha sữa.
Nhưng kì lạ là, Đô Đô lại không chịu ăn sữa ngoài, chỉ đỏ mặt oa oa khóc lớn, nó khóc thì Đồng Đồng cũng không chịu ăn nữa mà rướn cổ lên khóc theo.
Không biết làm thế nào, Đàm Uyển chỉ đành thay đổi cách bế dỗ bé, vừa đong đưa trong tay vừa hát nhưng vẫn không có tác dụng.
Vừa hay lúc này Lục Hướng Bắc lại gọi điện từ nhà đến, vừa bắt máy liền nghe thấy tiếng khóc động trời động đất của con trai.
" Làm sao thế? Sao lại khóc rồi? "Lục Hướng Bắc hỏi.
" Đúng đó, dỗ thế nào cũng không được! "Đồng Nhất Niệm có chút buồn bực.
" Anh sẽ đến ngay! "Lục Hướng Bắc vẫn rất yêu hai đứa con này, vừa nghe thấy con khóc không ngừng được thì sao còn có thể ở nhà ngủ được?
" Thôi đi, không cần đâu? "Đồng Nhất Niệm còn chưa nói xong thì bên kia đã dập máy rồi.
Từ nhà họ Lục đến bệnh viện cũng cần phải mất nửa tiếng, trước khi anh đến thì Đàm Uyển lại thử cho Đô Đô uống sữa nhưng Đô Đô vẫn cứ chu môi không chịu uống, mũi nhỏ còn dán vào quần áo của Đàm Uyển, sau đó lại tiếp tục khóc lớn.
Cứ khóc rồi lại nghỉ như vậy liên tục cho đến khi Lục Hướng Bắc chạy đến như một cơn gió, Đồng Nhất Niệm nhìn đồng hồ thì thấy mới có mười lăm phút.
" Lục Hướng Bắc, anh bay đến đấy à? "Cô không nhịn được trách cứ.
" Đi đường tắt! "Anh cũng không lo được trả lời tử tế mà đi thẳng đến chỗ Đàm Uyển đón lấy Đô Đô, hôn lên mặt Đô Đô, ôm bé vỗ nhẹ, nhỏ giọng dỗ dành.
Chuyện kì lạ đã xảy ra, Đô Đô lại dần dần không khóc nữa.
Còn nhóc Đồng Đồng chính là đứa thích ăn theo, Đô Đô vừa nín khóc thì nó cũng ngoan luôn, nằm trong lòng Đàm Uyển uống sữa, hai anh em yên ổn ăn no liền ngủ say.
" Chuyện gì vậy hả? "Đàm Uyển cười hỏi:" Lẽ nào nhóc Đô Đô này lại thông minh vậy sao? Ngửi ra được mùi của ba nó sao? "
" Hừm, con trai con mà! "Lục Hướng Bắc rất đắc ý, coi như vất vả mấy ngày nay cũng đáng, con trai lại bám ba như vậy.
" Ha ha, Niệm Niệm có phúc rồi, về sau cứ để nó chăm con đi! Đô Đô đúng là biết tranh thủ cho mẹ đấy! Chỉ chuyên giày vò ba nó!"Đàm Uyển cười nói.
Đúng thế, mấy ngày nay toàn bộ là do Lục Hướng Bắc chăm sóc hai đứa mà, nhưng bây giờ mà đã biết phân biệt ai với ai thì cũng quá kì lạ rồi!
Tuy nói đây là chuyện tốt nhưng Lục Hướng Bắc sắp phải quay về rồi, anh đi rồi thì khi con trai nhớ ba phải làm sao đây?