Anh thật sự là chỉ muốn cô đổi sim Bắc Kinh sao? Nếu vậy thì hoàn toàn có thể nói một cách quang minh chính đại, cần gì phải giở thủ đoạn nham hiểm này làm gì, lại còn nói số mới cho mọi người trong danh bạ của cô trừ Hạ Tử Tường nữa chứ, chẳng phải là không muốn có có liên hệ gì với Hạ Tử Tường sao?
"Lục Hướng Bắc, tôi không phải là tội phạm của anh, anh không cần phải phí tâm sức đến chơi trò tâm kế với tôi! Cũng không thể muốn tôi thế nào thì sẽ thế ấy được! Tôi là một người tự do độc lập, tôi có quyền có suy nghĩ và hành vi của mình! Tôi bây giờ sẽ nói rõ với anh, tôi muốn về nhà, tôi muốn về nhà, không ai có thể ngăn cản tôi! Anh lại càng không có quyền can thiệp vào!"
Trong lòng cô tràn đầy giận dữ không nói hết thành lời, cảm thấy anh coi mình như một con ngốc dễ bị lừa vậy. Số di động của cô cả thế giới đều biết, chỉ riêng bản thân cô lại không biết, cô thấy bản thân thật nực cười! Nhưng cũng khó trách, số di động vốn là để người khác nhớ và dùng nhiều hơn, ai cũng không thể ngờ sim điện thoại của cô lại bị đổi mất một cách không ngờ đến như vậy.
Lục Hướng Bắc chính là có cái tính này, mãi mãi không hề thay đổi, coi người khác như là kẻ ngốc, chỉ có anh là thông minh!
Anh buông lỏng vòng ôm, lặng lẽ nhìn cô, đến khi cô vì kích động mà thở gấp không ngừng anh mới buồn bực nói: "Anh vì sao phải làm như vậy à? Nếu như em chịu nghe anh khuyên thì anh phải làm đến mức này sao?"
"Hừ.." Cô thật sự cảm thấy buồn cười: "Lục Hướng Bắc, không phải việc gì tôi cũng phải nghe lời anh! Xin anh hãy tôn trọng tôi có được không hả? Tôi nói lại lần nữa, tôi là một người trưởng thành, tôi biết bản thân đang làm gì, xin anh đừng có dùng cách của anh để can thiệp vào cuộc sống của tôi nữa, như vậy chỉ có làm cho cả hai cùng không thoải mái mà thôi!"
Hơn nữa lại còn dùng thủ đoạn như vậy, anh có từng nghĩ đến cô sớm muộn cũng sẽ phát hiện ra! Khi phát hiện ra thì sẽ thế nào không? Lẽ nào vì thái độ của cô với anh bây giờ tốt hơn rồi nên anh lại bắt đầu vì thế mà không sợ nữa không, hơn nữa cô lại còn sinh cho anh hai nhóc béo nên anh chắc chắn cô sẽ không trốn được nữa sao?
Hai người mải cãi nhau nên không biết được từ lúc nào đã có một cái đầu tròn vo của Tiểu Mập đã thò vào, rồi lại rút lại lúc nào nữa.
Mọi người trong phòng khách đang quan tâm Đồng Nhất Niệm làm sao rồi, thấy Trác Tiểu Mập quay lại liền vội hỏi: "Rút cuộc đã có chuyện gì thế?"
Trác Tiểu Mập ra vẻ người lớn than thở: "Haizzz, ở đâu có đàn ông và phụ nữ thì ở đó sẽ có tranh cãi.."
"Nhóc thối! Học ở đâu mấy lời kì quái này thế!" Trác Thần Viễn véo má Trác Tiểu Mập: "Chẳng phải bảo con đi gọi mợ chuẩn bị đi khách sạn sao? Gọi được chưa?"
Trác Tiểu Mập cau mày che mặt, đôi mắt đen nhánh trừng mắt với ba mình: "Đàn ông không có tên nào tốt!"
Thấy sắp bị đánh nó lại che đầu hét lớn: "Là mợ vừa nói vậy.."
Loan Loan lườm nó một cái: "Con chẳng phải cũng là đàn ông đấy thôi!"
"Con là bé trai!" Trác Tiểu Mập ôm đầu chạy loạn, muốn chạy thoát khỏi thần chưởng vô địch của ba mẹ nhóc.
Trên mặt Đàm Uyển lại hiện lên vẻ lo lắng, bế Đô Đô đứng dậy: "Xem ra lại cãi nhau rồi, chúng ta lên xem thế nào đi!"
Vì thế cả nhà lũ lượt đi lên tầng hai, đến bên ngoài phòng ngủ của Đồng Nhất Niệm thì quả nhiên thấy hai người đang dương cung bạt kiếm.
Đàm Uyển nháy mắt với Loan Loan đang ôm Đồng Đồng, Loan loan hiểu được liền cấu nhẹ mông Đồng Đồng, Đồng Đồng lập tức khóc lớn, Loan Loan liền giao Đồng Đồng cho Đồng Nhất Niệm: "Ôi ôi, Niệm Niệm, Đồng Đồng khóc rồi, là muốn mẹ hay làm sao vậy?"
Đồng Nhất Niệm đang tức giận nhìn thấy gương mặt nhỏ bé của con trai khóc đến cau có lại thì lòng liền mềm ra, ôm lấy con trai rồi rời đi, vừa đi vừa dỗ.
"Được rồi, được rồi, sắp đến giờ rồi, đừng lề mề nữa, mau đến khách sạn thôi, đừng để lát nữa lại đến giờ cao điểm tắc đường, khách khứa đến rồi mà chủ nhà chúng ta còn chưa đến, vậy thì thất lễ lắm!" Ông Lục vẫy tay, ra lệnh cho mọi người.
Tuy Đồng Nhất Niệm trong lòng còn tức giận nhưng vì nghĩ đến đại cục, cũng không muốn làm mọi người mất hứng vào lúc này. Hôm nay những người đến khách sạn đều là những người có mặt mũi ở Bắc Kinh, nếu như để xảy ra trò cười gì thì sẽ bôi gio trát trấu vào mặt nhà họ Lục và nhà họ Trác mất, đặc biệt ông Lục và Đàm Uyển còn là trưởng bối vẫn luôn đối xử với cô rất tốt nên cô không thể làm ra loại chuyện này được, vì thế dù có khó chịu thì dưới sự thúc đẩy của Loan Loan và Đàm Uyển cô vẫn theo họ ra khỏi nhà.
Thật ra những buổi tiệc như thế này với Đồng Nhất Niệm hoàn toàn là một chuyện vô vị, người đến đều là vì nể mặt ông Lục và nhà họ Trác, cô không quen một ai cả, chỉ cần bế con lặp đi lặp lại nụ cười máy móc là được hoặc là khi người khác nói lời chúc mừng với cô và Lục Hướng Bắc thì gật đầu.
Vốn người làm chức lớn như ông Lục thì việc gì cũng nên khiêm tốn, việc nhận tiền mừng đối với nhà họ Lục cũng có ảnh hưởng không tốt nhưng không biết ông Lục xuất phát từ tâm lí như thế nào mà lại bày tiệc rượu lớn như vậy.
Trong những khách đến buổi tiệc có một người rất hấp dẫn ánh mắt người khác.
Không phải vì anh ta lái xe rất xịn, chỉ là BMV đen bình thường mà thôi, lẫn trong đám xe sang kia thật không nổi chút nào, đến cả đồ anh ta mặc cũng chỉ là vest đen bình thường vô cùng, bên trong phối áo sơ mi xanh lam thẫm và cà vạt cùng màu sáng hơn một chút, nhìn không ra được nhãn hiệu.
Nhưng vào khoảnh khắc anh ta xuống xe lại giống như là hạc giữa bầy gà, có lẽ là vì cơ thể cao lớn của anh ta, vì ngũ quan tuấn nhã của anh ra nhưng quan trọng nhất chắc là khí chất của anh ta.
Đúng thế, khí chất của anh ta không hề hòa hợp với sự xa hoa xung quanh, hoàn toàn lạnh lùng cao ngạo, giống như người tu tiên xuất trần.
Người này tất nhiên là chỉ có thể là Tế Hạ.
Cũng coi như là người quen duy nhất của Đồng Nhất Niệm ở Bắc Kinh.
Vì thế thấy anh ta đến gần liền nở một nụ cười máy móc: "Chào anh Tế Hạ, lâu rồi không gặp."
"Lâu rồi không gặp." Anh ta gật đầu, cũng mỉm cười, nhưng nụ cười này vẫn lạnh lùng xa cách đến mức làm cho người ta khó có thể đến gần.
Đồng Nhất Niệm không hiểu sao trên người Đàm Uyển, Lục Hướng Bắc, và Tế Hạ đều có loại khí chất này, lẽ nào người Bắc Kinh đều có ngạo khí cao ngất này sao, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể quy ẩn vậy, nhưng dù anh ta có hờ hững đến đâu thì người khác cũng không thể lờ đi được sự tồn tại của anh ta.
Người này sao lại có loại khí chất này chứ?
Đồng Nhất Niệm không ngờ lại bị ánh mắt anh ta thu hút, cảm thấy trong mắt anh ta giống như ánh sáng của pha lê rất khác với người khác. Người này nhất định là có câu chuyện đằng sau.
Ấy? Trong tai anh ta hình như mang thứ gì đó như tai nghe không dây, thật không hổ là người làm nhạc, lúc nào cũng nghe nhạc à?
"Niệm Niệm, làm quen một chút, đây là em trai anh, Trác Thần An."
Trong lúc cô thất thần thì tiếng của Trác Thần Viễn vang lên bên cạnh.
Hả? Đồng Nhất Niệm nháy mắt từ thế giới tiên cảnh bên ngoài xuyên về hiện thực, phản ứng đầu tiên của cô là chính là nhìn Lục Hướng Bắc.
Chỉ thấy ánh mắt anh chuyển sang hướng khác, giống như chuyện này không liên quan gì đến mình vậy.
Cô cắn môi, cũng không tiện nổi giận lúc này, chỉ gượng cười: "Thì ra là em trai của anh Trác ạ, tôi nói mà sao mình lại may mắn được thiên tài âm nhạc nổi tiếng giúp đỡ chứ?
Trong lòng lại than thầm, đáng tiếc thiên tài âm nhạc giúp cô nhưng ông trời lại không phù hộ cô, tất cả đều trở thành công dã tràng hết rồi.
Tế Hạ cũng chính là Trác Thần An lại nhàn nhạt nói:" Đâu có, thật ra tôi đánh giá rất cao nhà thiết kế của cô. "
" Được rồi, hai người muốn ôn chuyện cũ thì để khi khác đi, Niệm Niệm vẫn ở Bắc Kinh mà, bây giờ bắt đầu vào tiệc rồi! "Loan Loan ở bên cạnh thúc giục.
Vì thế Trác Thần An liền hơi gật đầu đi vào trong cùng các vị khách khác.
Tuy ông Lục kiên trì tổ chức buổi tiệc này nhưng ông Lục lại không lên sân khấu nói chuyện, Lục Hướng Bắc cũng không đi, vì anh đều không quen thuộc với những chuyện và con người Bắc Kinh nên người lên sân khấu lại là Trác Thần Viễn.
Trác Thần Viễn và Trác Thần An tuy là anh em nhưng tính cách lại rất khác nhau.
Cảm giác Trác Thần Viễn cho người khác là một người thành công khiêm tốn, từng cái giơ tay nhấc chân đều có phong thái của người có địa vị, còn có một khí chất rất tôn quý, tác phong làm việc và nói chuyện vô cùng khiêm tốn.
Đồng Nhất Niệm rất thích loại người này, vừa nhìn là biết người xuất thân từ gia đình có gia giáo tốt. Nghe Trác Thần Viễn nói.
" Xin chào các vị trưởng bối, bạn bè, hôm nay là ngày đầy tháng của hai cháu trai ngoại tôi, tôi cũng không có ý gì khác, quen biết nhiều năm rồi nên muốn cùng bạn bè cùng nhau tụ tập lại, ý của ba vợ tôi chính là mượn cớ này để tụ tập mọi người thôi nhưng mọi người lại khách sáo quá, chúng tôi thấy hơi ngại. Vừa hay ba vợ tôi hôm nay muốn lập một quỹ học bổng cứu trợ trẻ em không được đi học Đồng Tâm, coi như là mượn danh nghĩa của hai cháu ngoại tôi để thành lập. Nhà họ Lục chúng tôi đã để sẵn tiền ở trong rồi, hôm nay cùng với tâm ý của các vị sẽ cho số tiền này vào trong quỹ, ngày này mỗi năm, chúng ta sẽ quyên tiền vào đó. "
Tiếng vỗ tay và tiếng nói của Trác Thần Viễn cùng vang lên.
Nhà họ Lục vì hai cháu thành lập quỹ học bổng, đem hết số tiền mừng của khách khứa quyên vào đó, cái này cô có thể chấp nhận nhưng tại sao lại dùng tên quỹ Đồng Tâm chứ? Là vì cô họ Đồng, con cũng họ Đồng sao?
Loan Loan ở bên cạnh cô huých vào cánh tay cô:" Không ngờ đúng không? "
" Dạ. "Cô cười, gật đầu.
" Ba chị cũng coi như là có câu trả lời cho em trai chị, nhiều năm như vậy ông ấy luôn cảm thấy đã thiệt thòi đứa con trai này, buổi tiệc rượu này cũng là muốn tuyên bố với mọi người ông ấy có một người con trai, dù người ta có nghĩ thế nào thì người cũng già rồi, cũng không còn coi trọng những thứ hư vô nữa, chỉ cần cả nhà đoàn tụ thì chính là hạnh phúc và thỏa mãn rồi.."Loan Loan nhìn mái tóc đã hai màu đen trắng của ông Lục, trong lòng không nhịn được dâng tràn thương yêu và có lỗi, nếu như không phải là vì chị thì ba và em trai sao lại có cục diện này chứ?