Lúc này, đôi giày thủy tinh được đeo trên chân cô chỉ có thể gọi là rất đẹp và rất phù hợp. Vi Vi là người con gái rất giỏi, biết Đồng Nhất Niệm không thích hai vị khách này liền phối hợp với Đồng Nhất Niệm nói mấy lời làm kích thích người ta: “Đồng tiểu thư đi vào thật đẹp, không rộng cũng không chật, vừa như in luôn. Thật giống như trong truyện cổ tích vậy. Đồng tiểu thư chính là hoàng hậu đích thực rồi! Ha ha, vị tiểu thư này muốn mang được thì phải gọt đi gót chân rồi!”
“Ăn nói kiểu gì vậy hả? Sao có thể nói với khách hàng như vậy chứ?” Đồng Nhất Niệm nhíu mày khiển trách Vi Vi nhưng lại nhìn hết vẻ mặt không vui của Ngũ Nhược Thủy. Trong lòng thầm tán thưởng con bé Vi Vi. Sau này phải bảo Kiệt Tây tăng lương cho con bé mới được.
Đối với trò đùa này, Lục Hướng Bắc chỉ mỉm cười nói: “Niệm Niệm đi đôi giày này thật đẹp, hay là nói với ông chủ mua lại đi!”
Đồng Nhất Niệm cười, lấy giày ra, cẩn thận trả lại Vi Vi: “Không cần đâu! Đã là hàng không bán thì không nên làm khó người ta, quân tử không cướp thứ yêu thích của người khác!”
Đây chính là Đồng Nhất Niệm hay chính là quy tắc sống của Đồng Nhất Niệm. Tự hào, đơn độc, lại có chút tự ti, không dư sức giành đồ của người khác, giống như từ nhỏ chưa bao giờ tranh giành đồ chơi với em gái vậy.
Khi trả lại giày, cô không quên bổ sung một câu: “Vi Vi thật ngại quá, đôi giày tinh xảo này bị chân tôi làm bẩn rồi, phiền cô vệ sinh một chút rồi hãy đặt trở lại gian trưng bày!”
Thật ra chiếc giày cô muốn rửa là chiếc giày của Ngũ Nhược Thủy đã đi. Đôi giày này, ngoài Đồng Nhất Niệm cô ra chưa từng có ai đi qua. Đồng thời đôi giày này còn gửi gắm tình cảm đẹp đẽ của Kiệt Tây và cô. Chồng cô đã bị người ta làm bẩn nên không muốn tình cảm của cô và em trai Kiệt Tây bị vấy bẩn theo.
Biến cố của đôi giày thủy tinh cuối cùng cũng kết thúc tại đây. Đồng Nhất Niệm đích thân xuất mã chọn cho Ngũ Nhược Thủy ba bộ y phục và một bộ lễ phục cùng với một túi xách, hai đôi giày, mỗi bộ đều được Lục Hướng Bắc thẩm định. Khi thanh toán Lục Hướng Bắc hỏi cô: “Niệm Niệm sao không chọn cho mình vậy em?"
Cô lắc đầu, nói với Vi Vi: “Tính xem hết bao nhiêu tiền?”
Vi Vi cười: “Vâng thưa Đồng tiểu thư!”
Ngón tay Vi Vi nhanh nhẹn lướt trên máy tính tanh tách một lúc, sau đó cười nói: “Đồng tiểu thư, tổng cộng là mười hai vạn bốn ngàn tám trăm đồng. Đồng tiểu thư có thẻ vip có thể giảm 20%, sau khi giảm là chín vạn chín.”
“Sao đắt vậy?” Miệng Ngũ Nhược Thủy thành hình chữ “O”
Nụ cười của Vi Vi lúc nào cũng mê người như vậy: “ Tiểu thư, không đắt đâu ạ, những đồ này vẫn chưa phải là đồ đắt nhất của tiệm chúng tôi đâu!”
“Gói vào đi!” Kẩu khí Lục Hướng Bắc thể hiện rõ ràng là anh sẽ trả.
Đồng Nhất Niệm rầm rì, trên mặt để lộ ra nụ cười khả ái: “Ngũ Nhược Thủy là nhân viên phòng thư ký chúng tôi, lại là em gái của bạn anh. Dù sao cũng nhờ anh chăm sóc thì tôi cũng nên chăm sóc chứ. Phòng thư ký là hình tượng của công ty, Nhược Nhược nên ăn mặc đẹp. Vì vậy, thân là giám đốc phòng thư ký, tôi tặng cho Nhược Nhược một bộ quần áo, nhưng còn lại phải do Nhược Nhược tự trả. Nhược Nhược vừa ra trường không có năng lực kinh tế nên coi như công ty cho cô vay, sau này trừ lương mỗi tháng của cô!”
Hừ! Chín vạn, không trừ lương cô ta đến thổ huyết thì cô không gọi là Đồng Nhất Niệm! Cô gái nhỏ, trên thế giới này không có bữa trưa nào miễn phí cả đâu.
******Hết chương 31