Điểm này Đồng Nhất Niệm tất nhiên là hiểu đuọc, nhưng vườn trái cây là một lĩnh vực hoàn toàn mới.
Nhưng vườn trái cây của Hạ Tử Tường đã gây được hứng thú cực lớn cho Đồng Nhất Niệm, cô thật sự đã nhận lời mời của Hạ Tử Tường, trước mắt đi Philippines xem vườn trái cây của Hạ Tử Tường coi như là đi nghỉ mát đi, để cho tâm trạng được xoa dịu và thả lỏng hơn.
Cô không hề nhìn thấy khi cô và Hạ Tử Tường ra khỏi sân bay thì có một chiếc Audi A6 đang dừng ở một bên, trong xe là Tiểu Đỗ.
Tiểu Đỗ nhìn thấy cô lên chiếc Lamborghini màu bạc chói mắt của Hạ Tử Tường liền gọi điện báo cáo: "Cục trưởng Lục, phu nhân đã ra rồi nhưng lại đi cùng Hạ Tử Tường."
Bên kia không nói gì, một giây sau Tiểu Đỗ nghe thấy một tiếng "rầm" rất lớn, hình như là tiếng di động bị ném vào tường, sau đó là một tràng tiếng tút tút tút.
Tiểu Đỗ mặt đau khổ, gần đây tâm trạng của cục trưởng Lục rất không vui, vui buồn thất thường, không, phải là kiều mưa dầm triền miên, thỉnh thoảng lại có gió bão mới đúng. Cậu ta là lái xe của anh chính là người chịu thiệt hại trực tiếp của thiên tai thời tiết này.
Hạ Tử Tường đưa thẳng Đồng Nhất Niệm về nhà, hai người cùng hẹn thời gian đi Philippines rồi chào tạm biệt ở cửa nhà Đồng Nhất Niệm. Hạ Tử Tường cũng không hẹn cô ra ngoài ăn cơm vì lo cô vừa xuống máy bay cần nghỉ ngơi.
Cô cầm túi lớn nhà họ Lục đưa cho cô vào nhà, mẹ nhỏ ra đón cô: "Con về rồi à, bọn trẻ thế nào rồi?"
"Khỏe rồi ạ, không sao nữa rồi!" Cô tự nhiên nhìn lướt một vòng quanh nhà, muốn tìm dấu vết của ai đó.
"Con về là tốt rồi, không thì ở trong nhà có mình ta đúng là buồn đến phát bệnh!" Mẹ nhỏ lẩm bẩm.
"Một mình sao?" Cô nghi ngờ, Nhất Lăng đâu? Còn có người đó đâu?
"Nhất Lăng hai hôm trước đã đi Pháp rồi, Hướng Bắc giúp nó làm xong thủ tục rồi liền đưa nó đi, vốn Nhất Lăng còn định gọi điện nói với con một tiếng nhưng Hướng Bắc nói không cần, nó sẽ nói với con. Con ở Bắc Kinh trông con cũng mệt rồi, sợ con lo lắng thêm nên tạm thời không định làm phiền con." Mẹ nhỏ lên tầng cùng cô, giúp cô xách đồ vào phòng.
"Ồ.." Đồng Nhất Niệm ậm ừ một tiếng, cũng không hỏi thêm cái khác, nhưng người đó khi ở Bắc Kinh tuyệt tình như vậy mà vẫn còn lo chuyện nhà cô sao?
"Hai hôm nay các con không ở nhà, ta và bảo mẫu đến nấu cơm cũng khó, nấu nhiều thì ăn không hết, nấu ít thì chẳng ý nghĩa gì, con về là tốt rồi, nếu như có thể mang bọn trẻ về thì còn náo nhiệt hơn nữa!" Mẹ nhỏ luyến tiếc nói.
Đồng Nhất Niệm không thể không nghi ngờ, mẹ nhỏ đúng là dựa dẫm vào cô sao? Lại còn nhớ nhung cả con của cô nữa? Đúng là hiếm khi mà, nhưng chỉ có cơm của hai người sao? Vậy thì người đó không ăn cơm ở nhà sao?
Cô không hỏi, biết là mẹ nhỏ buồn miệng sẽ nói với cô hết thôi.
Quả nhiên, mẹ nhỏ lại tiếp tục lảm nhảm: "Hướng Bắc cũng thật là, công việc có bận đi nữa thì ở nhà cũng có sao đâu? Dù sao cũng vẫn đi làm và tan làm mà? Nhưng lại bận đến ở luôn tại cục rồi."
Trái tim cô đập thình thịch một cái.
Sau đó lại mỉm cười, thế cũng không có gì, muốn đi thì cứ đi đi, đời người vốn là vậy, người nên đi thì dù có muốn giữ cũng không giữ nổi.
Nhớ đến lúc đầu người nào đó còn dày mặt muốn ở lại, muốn ở lại cũng là anh, muốn đi cũng là anh, đúng là coi nhà họ Đồng như khách sạn mà!
"Mẹ nhỏ, Nhất Lăng đến Pháp đã thích nghi chưa?" Cô đổi chủ đề, không muốn nghe tên người nào đó nữa.
Nhắc đến Nhất Lăng, mẹ nhỏ quả nhiên là vui lên: 'Rất tốt, nó nói vừa đến là Kiệt Tây đã đón nó, kí túc và những thứ khác đều rất hài lòng, Kiệt Tây cũng rất chăm sóc nó, Kiệt Tây ở bên đó hình như cũng rất tốt, Nhất Lăng thấy Kiệt Tây đầy đủ hết rồi nên còn nói muốn thật sự nghiêm túc học tập thật tốt đấy. "
" Vậy thì tốt. "Trong lòng cô cảm động, lại hỏi:" Nhất Lăng có số điện thoại chưa? Cho con đi, lúc nào có thời gian con sẽ gọi điện hỏi thăm nó. "
" Được! "Mẹ nhỏ nghe cô nói vậy tất nhiên là vô vùng vui mừng, vội viết số điện thoại cho cô, muốn nói gì đó lại thôi.
Đồng Nhất Niệm nhận lấy rồi nhìn một chút, cô biết bà còn lời muốn nói liền hỏi thẳng:" Mẹ nhỏ, còn có gì thì cứ nói thẳng đi! "
Mẹ nhỏ liền cười, dáng vẻ ngượng ngùng:" Niệm Niệm à, có mấy lời thật ra ta đã muốn nói từ trước, chỉ là không kéo được mặt xuống.. ta biết, trước đây là ta không tốt, vừa bất công lại ích kỉ, không quan tâm nhiều đến con, chỉ một lòng lo lắng cho Nhất Lăng, nhưng sau khi ba con mất, ta mới biết, người nhà dù sao cũng là người nhà, con không chê ta và Nhất Lăng, ta rất cảm kích. Thật đấy, người giống như ta và Nhất Lăng, một khi ra khỏi nhà họ Đồng thì cái gì cũng không biết, có đi làm người phục vụ sợ người ta cũng chê chúng ta không biết làm việc. Khi ba con mất ta thật sự lo lắng con sẽ đuổi chúng ta ra khỏi nhà họ Đồng, nhưng.. haizz, tóm lại ta đã lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.. về sau Nhất Lăng lại làm ra chuyện như vậy mà con và Kiệt Tây vẫn tha thứ cho nó, người làm mẹ như ta rất cảm động. Bây giờ Nhất Lăng còn có thể đi Pháp du học cũng là vì Hướng Bắc nể mặt con nên mới giúp, vì thế đời này của ta coi như là mắc nợ con rồi, ta nhất định.. "
" Mẹ nhỏ! "Đồng Nhất Niệm nghe đến đây đã đủ rồi, cô biết mẹ nhỏ muốn nói gì, nhưng nói thực, cô giữ mẹ nhỏ và Nhất Lăng lại, nuôi họ cũng chưa từng kì vọng họ có ngày tỉnh ngộ ra, chỉ là cảm thấy đây là trách nhiệm mà cô không thể đùn đẩy được. Bây giờ, có mấy lời này của mẹ nhỏ cũng xem như là đủ rồi. Còn về mấy lời cám ơn này nọ cô cũng thật sự không muốn nghe.
Mẹ nhỏ tưởng cô không vui khi nghe những lời này vội lau nước mắt nói:" Được được, ta không nói nữa, tóm lại về sau có việc gì cần đến mẹ con ta thì chúng ta nhất định sẽ không từ chối nửa chữ. "
Đồng Nhất Niệm không biết nên khóc hay nên cười, mẹ nhỏ đây là đang đọc lời thoại sao?
" Mẹ nhỏ, con không có ý này! "Cô ngập ngừng một lúc, thật ra cô cũng không biết nói mấy lời hay.. một lúc lâu sau mới nói ra được một câu:" Mẹ nhỏ, đều là người một nhà cả. "
Mẹ nhỏ có một xúc động kinh ngạc vì được yêu thương:" Người một nhà? Đúng, người một nhà, người một nhà! "
" Được rồi, mẹ nhỏ, mẹ một mình ở nhà đúng là cũng không vui, không thì ra ngoài nhiều một chút, tham gia các hoạt động công ích gì đó, sẽ không còn chán nữa! "Khi cô nói mấy lời này cũng thấy ngạc nhiên với chính mình, đây là lời cô nói ra sao? Cô lại có thể nói với mẹ nhỏ như vậy sao?
" Được, vậy thì không làm phiền con nghỉ ngơi nữa, vừa xuống máy bay cũng mệt rồi. "Mẹ nhỏ cười với cô rồi ra khỏi phòng.
Đồng Nhất Niệm lại đứng nguyên tại chỗ ngây người rất lâu, nhất thời đầu óc không suy nghĩ được gì, oán hờn tích lũy hai mươi mấy năm giữa cô và mẹ nhỏ, Nhất Lăng lại cứ thế mà hòa giải rồi sao? Hình như có chút không thể ngờ được, nhưng nghĩ kĩ lại thì cũng là vì từng ngày từng ngày sống chung dần dần hóa giải. Nếu như ban đầu cô bỏ rơi mẹ nhỏ và Nhất Lăng thì không nói đến kết quả của họ như thế nào mà chỉ sợ như vậy họ sẽ ngày càng căm hận nhau hơn, mà cảm giác căm hận đó cũng không thể dễ chịu hơn cảm giác hòa giải bây giờ được.
Chẳng trách có câu nói, khoan dung là nét đẹp lớn nhất của nhân gian.
Trong tay cô cầm số điện thoại của Nhất Lăng nên vẫn gọi cho con bé, mục đích chủ yếu là muốn biết số của Kiệt Tây.
Cô vẫn thấy kì lạ, Kiệt Tây đi Pháp, cô không có cách nào liên lạc với cậu ấy nhưng Nhất Lăng lại có, mà Nhất Lăng lại do Lục Hướng Bắc đưa đi, Lục Hướng Bắc chắc cũng đã có sắp xếp cho cuộc sống của Nhất Lăng ở Pháp, vậy thì anh cũng có cách liên lạc với Kiệt Tây nhỉ?
Vì thế người duy nhất không biết gì vẫn chỉ có Đồng Nhất Niệm cô mà thôi.
Nhất Lăng là một người không có tâm kế, bị Đồng Nhất Niệm dẫn dắt chỉ hai ba câu đã lấy được, Đồng Nhất Niệm ra dáng dặn dò con bé mấy câu, tất nhiên cũng không phải hoàn toàn là ra vẻ, tóm lại thì cô vẫn mong Nhất Lăng có được một tiền đồ tốt đẹp.
Rất lâu rồi không có tin tức của Kiệt Tây nên khi lấy được số của Kiệt Tây cô lập tức gọi đi, khi bên tai vang lên tiếng" a lô "ấm áp của Kiệt Tây thì cả bầu trời của cô dường như trở nên trong xanh vậy.
Thì ra người em trai Kiệt Tây này vẫn có vị trí quan trọng như vậy trong trái tim cô.
Không liên quan gì đến tình yêu, chỉ là tình cảm thuần khiết đáng quý nhất từ khi còn nhỏ.
" Kiệt Tây, là chị. "Cô nói nhè nhẹ. Nếu như nói trước đây có chút trách Kiệt Tây vì đã bỏ đi Pháp mà không nói lời nào thì lúc này đã hoàn toàn không còn chút nào nữa. Cô vẫn luôn tin tưởng tất cả những gì Kiệt Tây của cô làm cũng sẽ không bao giờ phản bội bỏ rơi cô.
" Niệm Niệm. "
Cách hai đại lục Á Âu nhưng cô vẫn nghe thấy được sự ngạc nhiên trong giọng nói của Kiệt Tây, cậu nghe thấy giọng cô lại kinh ngạc đến vậy sao?
Vì thế cậu nhất định không phải là cố ý không nói lời từ biệt đã bỏ đi. Chấm dứt Y Niệm, từ bỏ sự nghiệp mà bọn họ cùng tạo ra, thậm chí từ bỏ cô không hay biết gì cũng đều là do cậu có nỗi khổ đúng không?
" Kiệt Tây, em giỏi lắm, cứ vậy mà bỏ lại chị đi Pháp à? "Cô có chút nghẹn ngào, tuy là oán trách nhưng phần lớn là nhớ nhung, Kiệt Tây nhất định là hiểu được.
" Niệm Niệm.. "Cậu gọi tên cô, giống như có rất nhiều lời muốn nói nhưng cuối cùng lại biến thành ba chữ:" Em xin lỗi! "
" Chị không muốn nghe xin lỗi, em cho chị biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi! "Sự ra đi của Kiệt Tây vẫn luôn là một bí ẩn, cô không cho phép bản thân mình lại không biết bí mật của Kiệt Tây.
Kiệt Tây trầm ngâm một lúc mới nói với cô:" Niệm Niệm, là em không tốt, không quản lý tốt công xưởng, em có lỗi với chị, không còn mặt mũi gặp chị nữa. "
" Không phải! "Sự trả lời của cô rất kiên định và quả quyết.
" Niệm Niệm.. "Cậu dường như có lời khó nói.
" Kiệt Tây, trước giờ em chưa từng gạt chị! Em sẽ không nói dối trước mặt chị! Kiệt Tây, em bây giờ là người duy nhất luôn nói thật với chị. Nếu như đến cả lời của em cũng không còn đáng tin thì chị còn có thể tin ai được đây? "Cô nói lời này đã chạm đến tình cảm thật sự. Lời của Lục Hướng Bắc tất nhiên là chưa bao giờ đáng tin, người nhà họ Lục ở Bắc Kinh mà cô vẫn tưởng là người nhà cũng nói chuyện không biết đường nào, còn về Hạ Tử Tường..
" Em.. "Cô nói đúng, cậu trước giờ chưa từng gạt cô điều gì, nhưng còn lời nói dối thiện ý thì sao?
" Kiệt Tây, tất cả mọi người đều không cần chị nữa rồi, em cũng muốn phản bội chị sao? "Sự tủi thân của cô không phải là giả, nhớ lại lời nói và hành động làm người ta thất vọng thì trái tim cô như lạnh buốt rồi.
" Kiệt Tây, Y Niệm là tâm huyết của hai chúng ta, em đã từng nói gì nhỉ? Dù có từ bỏ cái gì cũng sẽ không từ bỏ Y Niệm, chị không tin em sẽ nhẫn tâm ném nó lại rồi bỏ đi, hơn nữa Y Niệm còn là bị người ta cố tình thiêu cháy, em không hề điều tra rõ ràng đã ra đi như vậy không giống với phong cách của em chút nào? Chị cũng không phải con ngốc! "
" Niệm Niệm! "Cậu nên nói thế nào đây? Nói trắng ra sao? Như vậy chỉ làm mọi chuyện thêm tồi tệ!
" Niệm Niệm, chị biết đấy, trước đây em không tán thành chị hợp tác với những người mà Hạ Tử Tường giới thiệu, bây giờ lại thành ra thế này, em thật sự đã làm hết sức với Y Niệm rồi. Rời đến một đất nước xa xôi không phải là điều em muốn nhưng chị cũng biết đấy, ở trong nước em đã không còn tương lai phát triển hơn nữa rồi. Đào sâu mọi chuyện dù có thể trở nên sáng tỏ nhưng cũng vẫn là một vết nhơ của em, lại thêm lần hỏa hoạn này nữa, Y Niệm đã không còn tương lai nữa rồi. "
" Kiệt Tây, em đang trách chị sao? "Cô biết tất cả mọi người đều không hiểu được lí do cô hợp tác với những khách hàng mà Hạ Tử Tường giới thiệu, có lẽ là cô đã quá ích kỉ rồi, không nên lôi Kiệt Tây vào chuyện này.
" Không phải đâu Niệm Niệm, chị biết đấy, vì chị em nguyện làm tất cả mọi chuyện. "
" Nhưng lại không muốn nói cho chị sự thật! "
Kiệt Tây lại trầm lặng, một lúc lâu sau:" Niệm Niệm, chị nghe em nói được không? Đừng đến gần Hạ Tử Tường nữa. "
Giống hệt lời của Lục Hướng Bắc.
" Chị tự có chừng mực! "Cô dần dần bình ổn lại giọng nói hỏi cậu:" Kiệt Tây, có phải Lục Hướng Bắc bảo em đi không? "
Phụ nữ quá thông minh cũng không phải là một chuyện tốt.
Trầm mặc có nghĩa là thừa nhận rồi.
" Kiệt Tây, chị không trách em. Không ai mong tiền đồ của em trở nên rạng rỡ hơn chị cả, hãy làm thật tốt ở Pháp nhé!"Cô nói chầm chậm rồi ngắt máy.
Trước đây cô chỉ là nghi ngờ nhưng bây giờ là chắc chắn rồi.
Nửa đời cô không có thu hoạch được gì chỉ có duy nhất mấy người bạn thân chí cốt, Kiệt Tây là một trong những người chí cốt nhất. Chí cốt đến trình độ nào ư? Dù có ăn trấu húp cháo thì cũng sẽ không bỏ rơi cậu ấy, hơn nữa sau khi Y Niệm xảy ra hỏa hoạn, với tính cách của Kiệt Tây thì dù có chết cũng nhất định sẽ chống lại, cho cô một câu trả lời thích đáng. Điều duy nhất làm cậu ấy dễ dàng từ bỏ như vậy chỉ có một khả năng là vì muốn tốt cho cô.
Mà người thích tự cho rằng vì muốn tốt cho cô nhất chắc chắn chỉ có một người..
Không có Y Niệm thì cô sẽ trở thành chim trong lồng của anh, không thể cất cánh bay cao được nữa, anh suy nghĩ như vậy sao?
Không chỉ như vậy, lại còn chặt mọi vây cánh bên cạnh cô nữa, Kiệt Tây đi Pháp, Di Đóa đi công ty con, anh chắc chắn rằng cô sẽ không còn sức để bay nữa sao?
Thật ra, ai phóng hỏa Y Niệm thì cô đã biết được tám chín phần qua chiếc xe đó rồi, Lục Hướng Bắc chắc cũng biết, nhưng anh đang đợi cái gì chứ? Nếu không anh sẽ không để Kiệt Tây rời đi, Kiệt Tây có lẽ cũng biết nếu không thì cậu ấy đã không đi.
Lục Hướng Bắc, nếu như đến ngày mà anh hiểu được tôi thì anh có hối hận không?
Cô nắm chặt di động.