Lâu vậy không thấy anh đâu, thì ra anh lại cùng với Tiểu Mập chuẩn bị việc này.
Tiếng nói nhỏ muốn phá rối của Trác Thần Viễn bên cạnh vang lên: "Đừng đồng ý, để xem cậu ta làm thế nào!"
"Không đấy! Em sớm đã muốn phục hôn rồi!" Cô lườm Trác Thần Viễn, nhấc chân chạy về phía giữa đám hoa lan, giữa trời sao lấp lánh, cô ôm chặt lấy anh.
Trác Thần Viễn tự cười thầm: "Giỏi quá cơ! Mới có chút vậy mà đã không chịu nổi rồi!"
Mọi người nhìn cặp đôi ôm nhau giữa đám hoa lan mà cảm khái, sớm đã có người không nhịn được rơi nước mắt, đặc biệt là Đàm Uyển và mẹ nhỏ, chứng kiến tình yêu đầy trắc trở của hai người, đến lúc này người có tình cuối cùng đã đến được với nhau làm người ta sao có thể không rơi nước mắt được đây?
Đàm Uyển bỗng nhiên cảm thấy trên tay bỗng có hơi ấm truyền đến, là ông Lục đang nắm lấy tay bà, cùng với đó là giọng của ông vang lên: "Uyển Nhi, nhìn gia đình này mà xem, hạnh phúc biết bao, đừng về Pháp nữa, có được không?"
Đàm Uyển không nói được cũng không nói không được, bà chỉ cảm thấy, đèn ông sao ở giữa hoa lan kia cũng đang chiếu sáng mọi ngóc ngách trong nội tâm của bà, đêm giao thừa này thật là ấm áp.
Bỗng nhiên di động trong tay còn lại của bà rung lên, có tin nhắn đến, bà mở ra xem, là tin nhắn của Antoine gửi đến, viết bằng tiếng Pháp: "Uyển, lại đến tết Trung Quốc rồi, lần này em về đó thì sẽ không quay trở lại nữa đúng không? Dù thế nào thì tôi vẫn là Antoine của em, em vẫn là nữ thần phương đông đẹp nhất trong lòng tôi, chúc em hạnh phúc.
Ông Lục ở bên cạnh phải ra vẻ rộng lượng, cô giả vờ như không nhìn thấy, nhưng khóe mắt lại vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình di động của bà, khi nhìn thấy toàn chữ tiếng Pháp thì trong lòng lại buồn bực, không nhịn được mà lẩm bẩm:" Rõ ràng là người Trung Quốc, nói tiếng Pháp làm gì chứ. "
Đàm Uyển thầm buồn cười, rút tay ra trả lời tin nhắn, chỉ có một từ: Cám ơn. Cũng là bằng tiếng Pháp.
Tay ông Lục trống không, không thoải mái, trong lòng như có suy nghĩ.
Loan Loan cũng bị hành động cầu hôn của em trai làm cho cảm động, khoác cánh tay Trác Thần Viễn nước mắt đong đầy:" Trác Mập, chúng ta li hôn đi. "
Trác Thần Viễn lập tức nghĩ lại chuyện đã xảy ra trong hôm nay xem bản thân đã làm sai chuyện gì nhưng anh ta có nghĩ thế nào cũng không biết là hôm nay mình đa làm sai gì nữa.. bà cô này lại sao nữa rồi?
" Loan Loan, em làm sao vậy? "Anh ta vốn rất hiểu Loan Loan mà cũng không biết trong lòng cô đang nghĩ gì nữa.
Loan Loan mang theo nước mắt ngưỡng mộ:" Chúng ta li hôn đi rồi anh giống như em trai em, lại cầu hôn lãng mạn thêm một lần, rồi em lại gả cho anh lần nữa đi! Em thiệt thòi quá đi! Anh còn chưa cầu hôn mà em đã gả cho anh rồi! "
Trác Thần Viễn xoa đầu cô:" Ngoan nào, con trai cũng lớn như vậy rồi, đừng làm trò cười nữa.. kiếp sau.. để kiếp sau anh sẽ cầu hôn em từ ba tuổi nhé, không cầu hôn đủ một nghìn lần thì em đừng lấy anh. "
Trong lòng anh ta lại pán trách Lục Hướng Bắc vô số lần. Đã là vợ chồng nhiều năm vậy rồi, con trai cũng đã biết gói xủi cảo rồi mà còn cầu hôn lãng mạn cái gì chứ? Vậy chẳng phải sẽ làm anh em cùng đẳng cấp thêm áp lực lớn sao?
Nhưng cặp vợ chồng người ta mới không thèm để ý thời gian địa điểm mà đã không nhịn được ôm hôn nhau rồi.
Tiểu Mập hô lớn:" Ôi trời ơi, ôi mẹ ơi, không hợp với trẻ em rồi! "Sau đó đôi tay mập nhỏ liền che mắt lại nhưng không nhịn được mà vẫn hé ra một khe nhỏ, nhìn trộm cảnh tượng bên ngoài.
" Trác Tiểu Mập, không thích hợp với trẻ con mà con còn nhìn à! "Mẹ của cậu bé đang buồn bực vì chồng mình không lãng mạn như em trai mình, vừa hay tìm được chỗ phát tiết nên đã vỗ lên đầu thằng bé.
Trác Tiểu Mập từ hé một khe nhỏ giữa ngón tay lúc này lộ ra đôi mắt đen sáng:" Sống đến già thì cũng học đến già. Đến ông còn đang học tập thì sao con có thể lạc hậu được chứ? "
" Con.. "Loan Loan chu mồm:" Ba con khi còn bé cũng không như con đâu, con học ai vậy hả? "
" Mẹ nói xem? "Trác Tiểu Mập tỏ vẻ lẽ nào không phải mẹ sao, vậy thì ba con là vấn đề của ai đây?
" Con trai thối, hừ, tối nay đừng mơ lì xì! "
Người phụ nữ hạnh phúc như Loan Loan, là bảo bối của hai người đàn ông trong nhà, dù chồng hay con trai thì đều có thể làm nũng được.
" Đúng là từ Pháp về có khác, Tiểu Lục à, con trai này của cậu thật dũng mãnh.. mạnh hơn cậu nhiều, cậu mau học tập con trai đi! "Ông nội Trác đẩy ông Lục, sau đó hô lên:" Được rồi, được rồi, đừng làm phiền hai đứa chúng nó nữa, chúng ta vẫn nên vào trong đánh bài tiếp đi. "
Ý của ông nội Trác là đang trách ông Lục không cố gắng trong việc liên quan đến Đàm Uyển sao?
Tóm lại là sau đó trong lòng ông Lục cứ luôn tâm niệm chuyện này, đánh bài cũng không tập trung, tiên tục nhường ông nội Trác bốc được pháo, ông nội Trác vui vẻ nói:" Tôi nói mà, cậu được lắm, không hổ danh là tướng quân, châm pháo cũng chuyên nghiệp thật đấy! "
Vừa rồi Loan Loan chẳng phải nói đen tình thì đỏ bạc sao? Ông Lục buồn bực, sao ông đen tình mà bạc cũng đen vậy chứ?
Đồng hồ điểm không giờ vang lên, khắp nơi đều bắn pháo hoa, đây là một đêm giao thừa vui vẻ.
Mọi người đều tản đi, hai người ôm hôn nhau cũng không phát hiện ra, đến khi hôn đến khó thở làm hai người có hơi mất kiểm soát thì anh mới dừng lại, hôn nhẹ lên trán cô:" Có vui không? "
Cô nhắm mắt lại mỉm cười gật đầu.
Được rồi, anh như vậy thật sự làm người ta khó có thể thích ứng được, nhưng không có người phụ nữ nào lại không thích sự lãng mạn cả, tuy là không quen nhưng vẫn nên cổ vũ nhiều hơn, nếu không thì về sau sẽ không có phúc lợi này nữa mất.
Anh nắm tay cô, xoa chiếc nhẫn trên ngón tay đeo nhẫn của cô:" Vốn anh định mua một chiếc nhẫn mới để cầu hôn em nhưng cuối cùng vẫn thôi, bởi vì từ lúc mua chiếc nhẫn này thì trái tim anh giống với nó, luôn đeo trên tay em cả đời. Chiếc nhẫn này đại diện cho tâm ý của anh, một đời một kiếp, một lòng một dạ, từ khi bắt đầu đến bây giờ đều chưa từng thay đổi. Vì thế em có để ý chiếc nhẫn này không? "
Cô lắc đầu, xà vào lòng anh, mắt ươn ướt:" Em thích chiếc nhẫn này, luôn thích nó. "
" Niệm Niệm, bên ngoài lạnh, chúng ta vào nhà đi! "Anh đã nhận ra lòng bàn tay cô rất lạnh.
Cô lại lắc đầu:" Không đâu, bên trong nhiều người ồn ào lắm. "Đúng vậy, cô khát khao ấm áp gia đình, thích trong nhà có nhiều người nhưng lúc này cô lại chỉ muốn hưởng thụ yên tĩnh của hai người, chỉ muốn ôm anh trong im lặng, đến cả Đô Đô và Đồng Đồng cũng tạm thời có thể để sang một bên.
" Vậy.. em muốn.. sao? "Anh cười thì thầm bên tai cô.
Cô câm nín.. đàn ông đúng là động vật nửa thân dưới mà, lẽ nào hai người ở bên nhau cứ phải làm một việc đó mới được sao? Lẽ nào anh không thể thử không cần làm gì, không cần nói gì chỉ ôm nhau thôi một lần sao? Cứ tưởng hôm nay anh thay đổi rồi cơ, thì ra vẫn là háo sắc như vậy!
" Thật sự không muốn sao? "Anh cắn cánh mũi cô:" Nhưng anh muốn.. đã rất lâu rồi.. còn nhịn nữa thì anh không còn là ông Lục nữa mà là ông nội Lục luôn mất. "
Cô phì cười thành tiếng nhưng lại bị anh hôn chặn lại, lại một trận dây dưa quấn quýt, nóng bỏng đến mức cô gần như có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh dần tăng lên, dần dần cũng có rung động, anh liền thở gấp bên tai cô:" Đi, anh đưa em đến một nơi. "
" Bây giờ sao? "Cô ngạc nhiên tỉnh táo lại từ trong tình ý mông lung. Đêm ba mươi tết sao có thể chạy ra ngoài được chứ?
" Đúng, bây giờ! "Anh dắt tay cô chạy ra ngoài.
" Nhưng.. Đô Đô và Đồng Đồng thì sao? "Tết nhất, bỏ mặc con cái tự đi tìm vui hình như không được ổn lắm.
" Cho các con leo cây đi! "Ba của hai đứa đã phải chịu nhiều khổ cực như vậy, hi sinh một đêm của hai đứa để bù đắp ba chúng thì có gì quá đáng đâu chứ?
" Nhưng đi đâu mới được? "Lời cô vừa nói ra đã bị Lục Hướng Bắc nhét vào xe.
Cửa xe đóng lại, cô cũng đành chịu, được rồi, anh thích đi đâu thì đi vậy, dù sao cũng không bán cô đi được, anh không nỡ đâu.
Nhưng cô phát hiện cô đã sai rồi, đúng là anh không bán cô đi mà chỉ lột sạch rồi nuốt sống cô thôi.
Quan trọng hơn nữa là sau khi cô đến đích mới phát hiện thì ra tất cả đều do anh âm mưu từ trước rồi.
" Đây là đâu? "Cô bị anh kéo vào một khách sạn, sau khi vào thang máy Lục Hướng Bắc trực tiếp ấn tầng trên cùng.
" Khách sạn của Trác Thần Viễn! "Anh rõ ràng là rất thông thuộc đường.
" Không có việc gì lại đến khách sạn làm gì? "Cô hoàn toàn không cảm tình với khách sạn, trừ khi không còn cách nào khác phải ở khách sạn, còn không thì tuyệt đối sẽ không ở, bởi vì cô luôn thấy khử trùng không sạch. Nếu như cô đoán không nhầm thì Lục Hướng Bắc đêm nay chắc chắn muốn.. muốn cái kia, nhưng lại ở khách sạn sao? Cô có trướng ngại tâm lí đó, đặc biệt là bồn tắm có bẩn không, dù có là khách sạn nhà Trác Thần Viễn thì cũng vẫn có thể làm cô cảm thấy tất cả khách sạn đều bẩn như nhau.
Anh lại cười thần bí: 'Đến rồi sẽ biết thôi."
Trong khi nói chuyện thì cũng đến tầng trên cùng, thang máy vừa mở thì anh đã dắt cô vào trong, dừng lại ở căn phòng trong cùng, anh đưa thẻ phòng cho cô, sau đó bế cô lên cắn nhẹ tai cô: "Mở cửa đi em!"
"Anh làm gì vậy?" Chỉ là mở cửa thôi mà sao lại phải phiền phức vậy chứ.
"Hâm nóng giấc mộng uyên ương, đêm nay em là cô dâu của anh, tất nhiên anh phải bế em vào rồi." Giọng nói mê hoặc của anh quẩn quanh bên tai cô, nóng đến mức cô muốn tan chảy.
Trái tim bỗng nhiên như được ngâm trong mật. Cô dâu mặc áo lông nhìn mập như quả bóng vậy, may mà sức anh lớn mới có thể bế được, không thì mất mặt lắm.
Cô nghe theo mở cửa ra, khoảnh khắc đèn bật sáng lên, cô đã kinh ngạc đến không ngậm được miệng, đây là phòng suite của khách sạn sao? Đẹp quá đi mất! Không nói cái khác mà chỉ riêng hoa hồng khắp phòng thơm ngào ngạt đã đủ làm cô muốn hắt xì rồi, được rồi, lúc này mà hắt xì thì đúng là làm mất không khí quá, cô cố nhịn vậy.