Sau khi chờ cô được cứu lên mới phát hiện hóa ra người cứu cô mới đúng là mỹ nhân.
Câu chuyện này không có chút hồi hộp nào.
Sau đó Đồng Hành Tri tự biết phải cảm ơn ân nhân cứu mạng con gái mình rồi lại phát hiện ra hóa ra ân nhân cứu mạng lại là một nhân viên nhỏ của công ty mình. Xem xong lý lịch của anh xong rất vừa lòng bèn trực tiếp giao cho trọng trách chủ quản bộ phận.
Lục Hướng Bắc cũng không phụ kỳ vọng của ông, chỉ vài tháng sau đã làm ra thành tích khiến cho ba cô phải khen tặng. Trong vài tháng này Đồng Nhất Niệm phát hiện sao anh dần dần lại trở thành người đến đón cô về nhà mỗi cuối tuần rồi? Anh sao lại từ từ ngồi cùng bàn ăn nhà họ Đồng?
Sau này ba cô tìm anh nói chuyện: Lục Hướng Bắc là cô nhi không có người thân, tốt nghiệp tại một trường đại học nổi tiếng ở nước ngoài, đồng ý ra nhập Đồng gia, hỏi cô có đồng ý lấy anh không.
Cô ngẩn ra một lúc mới hiểu lời ba.
Việc luyến tiếc nhất đời này của ba cô đó là không có con trai còn những người con trai được ông coi là xuất sắc thì đều có bối cảnh khá giả hoặc là cậy tài khinh người. Ai lại đi phản bội gia tộc để gia nhập Đồng gia chứ? Còn những người khác rất muốn ra nhập Đồng gia thì trong mắt ba cô cũng chỉ được cái mẽ ngoài. Do đó thật trùng hợp là Lục Hướng Bắc đã xuất hiện mà cô thì đang ở độ tuổi kết hôn.
Ba cô không ép cô phải lập tức kết hôn chỉ bảo cô cẩn thận suy nghĩ.
Cô từ trước đến nay không coi đó là một chuyện cần phải suy nghĩ cho đến ngày hôm đó, ngày giỗ của mẹ cô.
Cô ngồi trước di ảnh của mẹ cả một ngày, nói với mẹ rất nhiều chuyện, cũng nhắc đến Lục Hướng Bắc, cô cười cách nghĩ của ba thật phi lý.
Trong cuộc sống của cô, thời khắc yên tĩnh nhất có lẽ là khi nói chuyện với mẹ nhưng lại có người không để cô có nổi một khoảng ngắn thời gian yên tĩnh đó.
Nhât Lăng mang bạn về nhà chơi điên cuồng đuổi nhau trong nhà lại còn thâm nhập vào khu vực của cô, chạy đến trước bàn thờ va vào đồ cúng, động vào hương nến, còn dùng sức quá lớn làm ảnh mẹ cô trên tường rơi lật xuống bàn thờ rồi rơi xuống đất, kính khung ảnh vỡ tan, Nhất Lăng còn giẫm chân lên di ảnh của mẹ cô.
Trong nhà họ Đồng này Đồng Nhất Niệm chưa bao giờ tức giận đến vậy, cô dung tay đẩy Nhất Niệm xuống đất, cầm ảnh của mẹ lên như cẩm bảo vật, mảnh kính vỡ đâm xước ngón tay cô cũng không cảm thấy đau.
Nhất Niệm bị đẩy ngã trên đất cũng bị kính đâm vào cánh tay, khóc oa oa.
Mẹ nhỏ nghe thấy tiếng khóc của con gái bảo bối liền đến nhìn thấy như vậy ngay lập tức khóc trời kêu đất mắng mỏ Đồng Nhất Niệm sau đó gọi điện cho bác sỹ gia đình và ba cô.
Đồng Nhất Niệm chỉ giải thích một câu: "Con không làm gì sai, là do Nhất Lăng làm vỡ ảnh mẹ con!"
Mẹ nhỏ khóc nói: "Tấm ảnh rách rưới đó vỡ rồi càng tốt! Chả trách tôi đánh bài chưa từng thắng. Trong nhà lúc nào cũng treo ảnh người chết không xui xẻo mới lạ đấy! Nhất Lăng không đập thì tôi cũng muốn đập từ lâu rồi!"
Thời khắc đó, Đồng Nhất Niệm cắn chặt môi cho đến khi môi bật máu.
Sau đó bác sỹ gia đình đến, mẹ nhỏ và bạn Nhất Lăng bế Nhất Lăng đi xử lý vết thương mà không có ai nhìn thấy ngón tay cô cũng chảy máu..
Cô đứng nguyên ở đó rất lâu sau đó ba cô cũng đến, ông chỉ nghe những lời một phía của mẹ nhỏ liền vội đi xem Nhất Lăng trước. Đột nhiên Đồng Nhất Niệm hiểu ra cô không thuộc về mái nhà này.