Chỉ là có một chút đau trong lòng không nhìn thấy được
Cô cười nhẹ, đó đều là do cô tham lam nên mới mang lại nỗi đau cho mình, đáng đời!
Thì ra khoảng cách giữa cô và Lục Hướng Bắc không chỉ là khoảng cách từ xích đạo đến bắc cực mà là khoảng cách giữa sống và chết – Như Kiều.
Sự nhận thức này đối với cô mà nói nên là một bước ngoặt.
Trên thế giới này vốn không có người đau khổ, người bình thường nhiều, người tự tìm phiền phức cũng nhiều. Còn cô lại vẫn một lòng bị buộc chặt với một người bình thường.
Cô quyết định từ nay sẽ không uống rượu nữa, uống rượu sẽ làm cho cảm xúc con người mất sự kiểm soát biến thành tham lam biến thành một người không phải là cô nữa, đây chính là cái gọi là rượu vào sầu càng sầu thêm!
Cửa văn phòng vang lên tiếng gõ cửa, vẫn là Di Đóa, lần này đã nhớ gõ cửa.
"Có hai việc, việc đầu tiên là trà xanh của Lục tiên sinh chồng cậu thích đã sắp hết rồi, việc thứ hai.." – Di Đóa thăm dò bước vào ngập ngừng.
"Việc thứ hai là việc gì? Mau nói! – Cô có dự cảm là việc không tốt.
« Công trình Nam Hồ xảy ra sự cố, các chủ hộ gây chuyện, chủ quản của dự án đi rồi, không dàn sếp được hình như là gây chuyện rất lớn.
Đây là chuyện lớn đó! Đầu heo Di Đóa lại đi xếp chuyện này, cái gì mà trà xanh vớ vẩn kia lại xếp thứ nhất chứ! Cô xoa xoa huyệt thái dương muốn cho mọi đau đầu tràn ra ngoài: « Gọi điện cho Lục Hướng Bắc! »
« Gọi rồi, không nghe máy.. »
« Thôi bỏ đi, tớ sẽ đi! » – Cô đứng dậy đi ra ngoài lại phát hiện ra ánh mắt nháy nháy của Di Đóa. Đáng chết cô lại quên mất là mình chỉ mặc áo sơ mi của Lục Hướng Bắc..
Cô ở đây không có bố trí phòng nghỉ, càng không có sở thích lưu lại văn phòng vì thế từ trước đến giờ đều không có quần áo dự phòng ở đây. Ánh mắt nhìn một lượt người Di Đóa, hai người có vóc dáng tương đương.
Di Đóa dự cảm được điều gì đó, hai tay giơ lên che ngực: « Không! Không được! »
« Cởi mau! » – Cô chỉ nói đơn giản hai từ, ngữ khí mười phần của Lục Hướng Bắc..
Di Đóa uỷ khuất đóng cửa, tức giận như cô dâu nhỏ cởi áo khoác trên người xuống, miệng giận dỗi: « Gần mực thì đen! Ngày càng giống nhà tư bản độc ác! »
Đồng Nhất Niệm muốn cười nhưng cười không nổi lồng ngực thắt chặt ném cho cô áo sơ mi của Lục Hướng Bắc: « Trước tiên hợp tác đã! Áo sơ mi của nhà tư bản độc ác đây! »
Khi áo sơ mi trượt khỏi ngón tay, trái tim cô hơi thắt lại. Đây là áo sơ mi của anh để cho người phụ nữ khác mặc có thích hợp không? Nhưng nhanh chóng bỏ qua câu hỏi đó, thân thể anh ta không biết bị người phụ nữ khác dùng qua bao nhiêu lần rồi, một cái áo sơ mi thì đã sao chứ?
Không do dự mặc lên quần áo và giày của Di Đóa thành thục búi tóc lên không kịp trang điểm liền bước ra ngoài. Vừa đi vừa gọi điện cho Vi Vi bảo cô ấy mang một bộ quần áo đến công ty cho Di Đóa. Thời gian gấp gáp cô không thể đợi Vi Vi mang quần áo đến được nếu không thì cũng không phải mặc quần áo của Di Đóa. Nghĩ đến việc Di Đóa đang mặc áo sơ mi của Lục Hướng Bắc, dù cho cô ấy là bạn tốt, dù cho đã nói là không quan tâm nhưng trong lòng vẫn có chút gì đó khó chịu.
Cô nhanh chóng từ phòng thư ký đi ra dặn dò cấp dưới nếu như liên lạc được với Lục tổng thì nói anh ta lập tức đi công trường Nam Hồ. Những rắc rối như thế này cô chưa từng giải quyết bao giờ trong lòng cũng không nắm chắc.
May là Lâm Tử có ở công ty. Cô gọi anh ta cùng đi công trường nhưng khi bước vào thang máy cô phát hiện ra bên cạnh mình có thêm một người là Ngô Nhược Thuỷ.