Hai mắt người đàn ông đó tràn đầy ý tức giận nhìn chằm chằm đánh giá cô như đang cân nhắc sự đáng tin cậy của cô. Khi sự thù hận trong mắt ông ta đã giảm dần đồng thời bàn tay thô ráp cuối cùng cũng mang tính tượng trưng bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo của cô, Đồng Nhất Niệm âm thầm thở phào. Đám người xung quanh cũng dần dần yên tĩnh, có người khiêng một cái cáng đến, đầu người nằm trên cáng đã bị thương đầy máu trên mặt.
Trong lòng cô bất ngờ lập tức mắng người chủ quản dự án: "Bi thương nặng như vậy sao còn không gọi đến bệnh viện trước đi? Mau gọi xe cấp cứu!"
Chủ quản dự án đầy uỷ khuất: "Là bọn họ tự.."
"Được rồi! Gọi điện thoại đi!" – Đồn Nhất Niệm vội vàng nói.
Nhưng đúng lúc đó tiếng còi xe cảnh sát inh tai vang lên, những người dân gây chuyện lúc đầu còn nghi hoặc sao xe cấp cứu lại đến kịp thời thế, còn chưa hề gọi điện thoại, nhưng chỉ sau vài giây là nhận ra đây không phải tiếng còi của xe cứu thương mà là của xe cảnh sát..
"Người phụ nữ xấu xa lại đi báo cảnh sát!"
Ngay lập tức có người tát một bạt tai lên mặt Đồng Nhất Niệm.
Hiện trường cuối cùng mất kiểm soát tiếng chửi mắng không ngừng ồn ào chỉ trích Đồng Nhất Niệm vừa lừa bọn họ là sẽ đưa người đi chữa thương lại vừa gọi cảnh sát đến bắt bọn họ.
"Người có tiền đều là bọn khốn! Đừng tin lời bọ họ!"
"Đúng vậy, rõ ràng là bọn họ làm người ta bị thương lại còn gọi cảnh sát đến bắt chúng ta!"
"Các anh em xông lên! Dù sao cũng bị cảnh sát bắt, chúng ta lấy máu trả máu!"
"Kệ cô ta là đàn ông hay đàn bà đều không phải là người tốt! Đánh!"
Đột nhiên, một nhóm người xông lên bao vây lấy người của tập đoàn Đồng Thị, những công nhân trên công trường chỉ đứng xa xem trò vui cũng không có ý định để bản thân liên quan đến chuyện này.
Lâm Tử và chủ quẩn dự án vốn luôn bảo vệ Đồng Nhất Niệm nhưng rất nhanh đã bị đẩy ra xa, bị ấn xuốn đất đánh. Tóc Đồng Nhất Niệm bị người ta túm nắm, búi tóc bị tung ra, mắt thì nhìn thấy nắm đấm vô tình rơi trên người mình. Ngũ Nhược Thủy người bị quên lãng lúc này bỗng nhiên xông lên trước cô không nề hà dùng thân thể mình che chắn cho cô, lại còn ôm chặt cô vì thế những nắm đấm vốn phải rơi trên người Đồng Nhất Niệm giờ đều rơi trên người Ngũ Nhược Thủy.
"Cô điên à! Mau buông tôi ra!" – Đồng Nhất Niệm không biết Ngũ Nhược Thủy cứu cô vì điều gì, cô cũng không cần Ngũ Nhược Thủy đến cứu mình.
Ngũ Nhược Thủy vẫn kiên quyết ôm chặt cô giống như khi kiên quyết đi cùng cô đến công trường vậy, trong mắt đã lưn ra vài giọt nước mắt: "Không! Chị Niệm Niệm, xin lỗi là em đã báo cảnh sát. Em cũng không ngờ sự việc sẽ như thế này. Em chỉ là muốn giúo chị.."
"Cô.." – Đồng Nhất Niệm không biết nên nói gì với người đang giúp cô lúc này nữa, nhìn nước mắt cô ta lã chã nhưng vẫn sống chết ôm chặt cô lại còn hứng đòn cho cô nữa thì cũng không nhẫn tâm được nữa.
Có người giẫm mạnh lên lưng Ngũ Nhược Thủy, người nắm tóc Đồng Nhất Niệm lại buông tóc cô ra thế nên cả hai người đều ngã ra đất, Ngũ Nhược Thủy vẫn nằm trên người cô đỡ toàn bộ những cú đánh, đá của đám đàn ông, thỉnh thoảng vẫn có vài bàn chân đá vào đầu Đồng Nhất Niệm rất đau nhưng Ngũ Nhược Thủy hẳn là còn đau hơn cô!
Đồng Nhất Niệm muốn lật hai người lại để mình bảo vệ cô ta nhưng cô bé này không biết trúng phải tà gì lại thà chết giữ chặt tư thế này lại thêm những cú đánh không ngừng rơi xuống làm Đồng Nhất Niệm cứ vừa nâng được nửa người lên lại bị sức mạnh của các cú đánh ấn xuống thì người yếu đuối như Ngũ Nhược Thủy làm sao có thể chịu nổi cuộc ẩu đả này? Đau đớn nhắm mắt không nói năng gì, có máu chảy ra từ đầu cô, ấm ấm nhỏ xuống mặt Đồng Nhất Niệm, thậm chí mí mắt còn lẫn với nước mắt của Ngũ Nhược Thủy. Trước mặt Đồng Nhất Niệm chỉ còn màu của máu và nước mắt..