Chất lương giấc ngủ kém dẫn đến việc cô tỉnh lại rất sớm.
Một buổi sáng giống như trong ký ức, cô nghe thấy tiếng mưa tí tách chỉ là lần này cửa sổ đã được đóng lại, mưa không thể hắt vào. Nhiệt độ trong phòng cũng không thấp. Cô không biết Lục Hướng Bắc dậy đóng cửa lúc nào, tối qua trước khi ngủ thiếp đi cô còn nhớ cửa sổ vẫn còn mở.
Lần này cô không cảm thấy lạnh vì sau lưng còn có một bức tường thịt đang dán sát vào cô, tay anh vòng lấy người cô, chân của anh vẫn đè lên người cô.
Cái tên này cách anh ta ngủ cũng bá đạo giống hệt phong cách làm việc của anh ta, cứ tự nhiên nhốt cô trong lòng anh ta, tay anh ta vẫn như trước để bên trong áo ngủ của cô, bá đạo giữ lấy nơi phì nhiêu mềm mại của cô
Trong đêm mưa có hai người thực ra rất ấm áp
Bỗng nhiên cô bừng tỉnh, tên của sự ấm áp này gọi là giả dối đấy
Trời vẫn chưa sáng hẳn nhưng cô cũng không muốn ngủ nữa, trên mặt cứ căng căng là dấu vết để lại sau khi khóc đêm qua. Đầu vẫn đau như vậy lại thò ra ngoài chăn nên có chút lạnh
Cô lật người thay đổi tư thế, Lục Hướng Bắc đang trong giấc mộng theo bản năng kéo cô vào trong lòng thế là cô với anh mặt đối mặt, cơ thể vẫn dán chặt lấy nhau, cô ngủ trong vòng vây của anh, trán dán vào cổ anh nên chỉ lát sau đã cảm thấy ấm áp
Khoang mắt cô ươn ướt
Khi hô hấp thì thấy toàn là hơi thở và mùi thanh mát từ sữa tắm của anh, sự thanh mát này đến từ trên cơ thể anh cũng là từ cơ thể cô, bọn họ có cùng một loại sữa tắm, bọn họ là người một nhà.
Người một nhà đối với cô là một từ mang đầy ý trào phúng.
Đối với cô mà nói dù cho ở cùng người nhà họ Đồng hay ở cùng Lục Hướng
Bắc thì cô vẫn cảm thấy bản thân có lẽ thích hợp sống một mình hơn..
Trong đầu mọi thứ trở nên rõ ràng, có một số việc cho dù muốn để cho qua cũng không thể được rồi, cô bắt buộc phải làm như vậy dù cho cô phải thừa nhận đây là cách làm hết sức ngu ngốc..
Không thể tự chủ được một hàng nước mắt đã chảy ra, cô có chút kinh hoàng vội vàng lau đi sợ nước mắt rơi xuống vai anh làm anh tỉnh lại nhưng cuối cùng vẫn không thể chặn được những hàng nước mắt liên tiếp chảy ra hơn nữa cô cứ cử động qua lại nên đã làm anh tỉnh dậy.
Cô biết mắt mình đã sưng lên như quả hồ đào rồi cũng biết rằng trên mặt vẫn còn vết tích của nước mắt, bộ dạng này không thể để anh thấy được.
Không biết làm cách nào trốn tránh liền vùi đầu vào ngực anh không dám đối mặt với anh.
Hơi thở của anh trở nên nặng nề, ôm cô càng chặt hơn, nhẹ nhàng hôn lên tai cô, tay anh xâm nhập vào trong áo ngủ của cô, ngao du trên lưng cô tìm được chính xác vị trí nốt ruồi son nhẹ nhàng xoa xoa từng vòng, hai chân kẹp vào cô thật chặt, cô có thể cảm nhận được dục vọng đang cứng dần lên của anh
Cô không thể nào tránh được lại cũng không muốn anh phát hiện ra dấu hiệu gì bất thường bèn cuộn vào lòng anh, chán nản nói: "Đừng thế, tôi không khỏe" – Giọng nói thật yếu ớt có chút khàn không giống như đang giả vờ
Anh quả nhiên dừng lại, rút tay ra khỏi quần áo cô đặt lên vai cô muốn đẩy cô ra nhìn mặt cô nhưng cô sống chết cứ ôm chặt lấy eo anh không buông tay
Anh đành mặc kệ rồi cũng ôm lấy cô, giọng nhẹ nhàng: "Làm sao vậy? Có chỗ nào không khỏe?"
"Chỉ là đau đầu" – Cô không nói dối, thật sự là có đau đầu, đau từ tối qua rồi
"Anh đưa em đi bệnh viện khám xem thế nào?"
"Không cần, tôi nghỉ ngơi một chút là được" – Anh bây giờ đang muốn làm một ông chồng tốt sao? Ngày càng dịu dàng, dịu dàng đến nỗi làm cô không dám tin vào mắt mình nữa rồi
"Thật sự không cần sao?"– Anh tỏ ra rất không yên tâm:" Hay là gọi điện cho bảo mẫu ở nhà, để cô ấy đến chăm sóc em thế nào? "
" Đã nói là không cần mà, anh đừng nói nữa, tôi muốn ngủ một lúc "– Ngữ khí của cô tăng thêm phần phiền não của người ốm
Anh không nói nữa, chỉ ôm chặt cô.
Cô vẫn cảm thấy vật cứng rắn kia của anh cọ vào mình làm bụng cô cảm thấy đau, nhịp đập của tim anh ngay bên tai cô, từng tiếng từng nhịp đập cứng cỏi mạnh mẽ
Một, hai, ba.. cô đếm nhịp tim của anh không ngờ lại có hiệu quả như đếm cừu vậy, cô lại có thể đi vào giấc ngủ một lần nữa..
Lần tỉnh dậy sau, anh đã không còn bên cạnh cô nữa, xoay xoay đầu thấy không còn đau nữa liền rời giường đi ra khỏi phòng ngủ thì ngửi thấy mùi trứng rán bay đến trong phòng.
Anh đang rán trứng sao?
Đây có nên xem là kỳ quan thứ chín của thế giới không đây?
Cô nhẹ nhàng chạy đến cửa phòng bếp quả nhiên nhìn thấy thân hình cao lớn ở bên trong đang mặc trên người chiếc tạp dề hình Winnie the Pooh dễ thương của cô, trong phòng vang lên tiếng tanh tách của dầu dán đang sôi. Âm thanh đó giống như phát ra từ trong tim cô, tim cô cũng đang sôi lên tanh tách như những bọt sủi kia, mắt lại không tự chủ được ướt dần. Cô vội vàng chạy vào phòng tắm, cô nhìn mình trong gương quả nhiên mắt sưng đến muốn phát sáng rồi.. như thế này sao có thể đi gặp người khác chứ?
Cô vội vàng làm ướt khăn bông để đắp lên mắt.
Không lâu sau có người gõ cửa phòng tắm:" Niệm Niệm, em dậy rồi à? "
" Ừm, chờ đã tôi sắp xong rồi! "– Cô phát hiện giọng nói của mình vẫn khàn khan.
" Không cần vội, bây giờ cảm thấy thế nào rồi? Để anh xem xem! "– Nói rồi liền muốn vặn khóa cửa đi vào.
" Đừng mà! "– Cô vội đáp:" Đừng vào đây.. hôi lắm! "– Nói xong lại bổ sung thêm một câu:" Tôi đã khá hơn nhiều rồi, đầu không còn đau nữa, chỉ có chút mệt thôi! "
Đôi mắt như thế này sao có thể để anh nhìn thấy chứ?
Anh đứng ở cửa bèn cười:" Vậy thì tốt rồi, anh không vào nữa, nếu mệt thì ở nhà nghỉ ngơi một ngày không cần đến công ty nữa, bữa sáng ở trên bàn nhớ ăn đấy. "
" Ừm, được! "– Cô lại thấm ướt khăn bông tiếp tục áp lên mắt.
Vốn tưởng là anh đã đi rồi thì một lúc sau lại có tiếng anh vang lên:" Nếu như cảm thấy không khỏe thì gọi điện cho anh, nhất định phải nhớ đấy! "
" Được, biết rồi! "– Cô không nhớ là Lục Hướng Bắc cũng có lúc nhiều lời như vậy, anh như vậy thật sự làm cô không quen..
" Vậy anh đến công ty đây! Nhớ ăn sáng, uống nhiều nước một chút! "
Cô từ từ buông khăn lông xuống, đứng trước gương ngây người rất lâu.
Bất ngờ nhớ tới khi trang trí căn hộ này, Lục Hướng Bắc nhất định đòi lắp một cái gương thật lớn, sau này cô mới biết Lục Hướng Bắc có một thú vui xấu xa là khi dán lấy cô đòi hỏi trong phòng tắm luôn bắt cô nhìn vào gương..
Cô cảm thấy mặt mình nóng dần lên, vứt khăn đi vội vàng ra ngoài. Có phải tại ở với Lục Hướng Bắc lâu ngày bị mực bôi đen rồi? Sao đến cả cô cũng dần trở nên" sắc "như vậy lại nhớ đến những hình ảnh không nên nhớ như vậy..
Trên bàn là bữa sáng Lục Hướng Bắc đã chuẩn bị, hai quả trứng rán, một bát cháo và một bát vằn thắn nữa..
Cháo và vàn thắn rõ ràng là anh mua ở bên ngoài, chỉ có trứng rán này mới là chính tay anh làm, điều đó là tất nhiên bởi vì hiếm có trứng rán của nhà nào có thể bị rán thành hình thù sáng tạo đến vậy..
Cô buồn cười.
Thật sự.
Cô ngồi xuống, bắt đầu động tay từ món trứng rán của Lục tiên sinh, mùi vị không tồi ngoại trừ hơi mặn ra.. trứng rán mà cho nhiều muối như vậy thì chỉ có Lục tiên sinh thôi..
Còn may là có vằn thắn nữa, cô biết chỗ này cách rất xa quán vằn thắn mà cô thích ăn, lái xe cũng phải mất một giờ đồng hồ, không biết đây có phải là của quán đó không nhưng mùi vị thì rất giống hơn nữa cô phải thừa nhận ngon hơn nhiều vằn thắn lần trước Khang Kỳ mang đến.
Ăn xong nhiều như vậy đã không ăn nổi cháo nữa rồi, nghĩ rồi đành bỏ cháo vào trong tủ lạnh đồng thời cũng phát hiện trong thung rác cạnh tủ lạnh có vỏ hộp đựng vàn thắn mua mang về, quả đúng là của quán đó. Hừ, Lục đại tổng tài lái xe một tiếng đồng hồ đi mua một bát vằn thắn thật không biết tiền xăng còn đắt hơn cả bát vằn thắn đó ý chứ?
Ý, thứ đen đen mặt dưới cái hộp là gì vậy? Còn có mùi cháy nữa. Cô ngửi thử rồi nhặt hộp vằn thắn ra..
Lần này cô thật sự đã cười thành tiếng, phục xuống bàn bếp cười không thẳng nổi người.
Lục tiên sinh sáng nay đã rán bao nhiêu trứng mới rán được hai quả trứng với hình thù như vậy đây? Trong thùng rác phải có đến mười cái vỏ trứng gà và một đống sản phẩm thử nghiệm thất bại đen xì nữa?
Cô có chút hối hận, vừa rồi đã không chụp lại hai phần trứng với hình thù kỳ lạ đó mới phải. Nhưng bức tranh kinh điển này không thể bỏ qua nữa, cô chạy vào phòng ngủ lấy di động chụp liên tục cái thùng rác kinh hoàng kia.
Chụp xong còn vừa cầm di động vừa cười. Cười xong lại cảm thấy không có hứng thú, chụp lại làm gì chứ? Từ từ leo vào trong tim cô vẫn là sự chua xót.
Ngón tay đặt trên nút xóa, đưa qua đưa lại một lúc lâu cuối cùng vẫn không ấn xuống.
Vội vàng thay quần áo, phủ một lớp trang điểm nhẹ nhàng che đi sự mệt mỏi do không ngủ tốt sau đó xách túi ra ngoài.
Xe dừng lại một công ty thám tử tư, cô do dự trong xe một lúc lâu cuối cùng vẫn xuống xe. Trước khi đi vào công ty thám tử trong đầu lại hiện lên hình ảnh thùng rác vừa rồi..
Công ty thám tử tư nhìn thấy có khách hàng kiền rất nhiệt tình, giới thiệu một hồi, cô biết anh ta họ Tề.
" Tề tiên sinh là như thế này, tôi muốn.."– Cô có chút xấu hổ không biết nên nói thế nào về mục đích của mình mà không mất mặt.
Không ngờ Tề tiên sinh là người có rất nhiều kinh nghiệm, vừa nhìn là biết mục đích của cô là gì liền cười nói: Vị phu nhân này tôi có thể giúp cô đạt được tất cả theo ý muốn của cô, chỉ cần anh ta có thì nhất định có thể tìm được đầu mối. Nhưng chuyện như thế này tôi nhìn thấy nhiều rồi, tôi vẫn muốn khuyên cô nếu như còn muốn sống tiếp với nhau thì đừng điều tra nữa, nếu như không muốn sống cùng nữa thì hãy điều tra tận nguồn tận gốc. Phu nhân, cô nghĩ kỹ chưa?