Gia My vội vàng ngăn miệng cô: "Không có người con gái nào không muốn có con cả, trừ phi cậu không phải là phụ nữ!"
Không có phụ nữ nào không muốn có con..
Câu nói này của Gia My đúng là có nhiều cảm xúc, Minh Khả là ba đời đơn truyền nên Gia My có sức nặng trách nhiệm lớn, chẳng trách mà bây giờ có thai liền không đi làm nữa mà xin nghỉ để ở nhà nghỉ ngơi.
Thật ra cô cũng muốn chứ, cái gọi là không ăn được nho lại nói nho chua chính là loại tâm lý của Đồng Nhất Niệm lúc này. Thật ra bất cứ người mẹ nào trên thế giới này cũng không hề sợ đau, cô cũng rất hy vọng mình có tư cách để được đau một lần như thế.
Tư cách ư? Đồng Nhất Niệm nghĩ về từ này cảm thấy trong lòng rất đau, lẽ nào trong tim Lục Hướng Bắc thì cô không có tư cách sinh con của anh? Vậy ai mới có đây? Là Như Kiều sao?
Cái tên này đã in sâu trong đầu cô nên càng làm tăng sự phiền não trong cô.
Gia My và cô là bạn tốt nhiều năm sao có thể không nhìn ra tâm sự của cô chứ? Nhớ lại thời gian trước đây mình đã tiết lộ tin tức có liên quan đến việc Lục Hướng Bắc ở cùng với vũ nữ ở hộp đêm cho Đồng Nhất Niệm bây giờ nghĩ lại có chút hoài nghi không biết là mình làm đúng hay sai nữa.
"Niệm Niệm, có phải bạn vẫn đang giận Lục tiên sinh nhà bạn không?" – Gia My thật sự không muốn nhìn thấy bộ dạng không vui vẻ của Đồng Nhất Niệm, cô bỗng nhớ đến lời của Minh Khả có những chuyện không biết còn tốt hơn là biết rõ, có những chuyện cả thế giới đều biết chỉ có vợ là không biết, nếu như thật sự lo lắng cho Đồng Nhất Niệm thì không nên nói với cô ấy.
Cô lúc đó cho rằng cô với Đồng Nhất Niệm là bạn tốt nên không thể giấu diếm chuyện gì được vì thế mới không do dự nói cho cô biết nhưng bây giờ cô không hiểu được thái độ của Đồng Nhất Niệm.
Đồng Nhất Niệm vẫn lắc đầu, giữa cô và Lục Hướng Bắc không phải chỉ đơn giản là chuyện giận vì một cô tình nhân nào đó..
"Nếu biết trước thì đã không nói với bạn rồi.." – Gia My là một người hạnh phúc, lương thiện như vậy nên khi nhìn thấy người khác không hạnh phúc trong lòng sẽ thấy xót thương: "Niệm Niệm, thật ra mà nói, mình cảm thấy Lục Hướng Bắc đối xử với bạn rất tốt có thể lần đó chỉ là gặp dịp thì chơi thôi, với một người đàn ông như anh ấy, phải tiếp khách nhiều thì bất chợt có một lần cũng không là gì cả.."
"Gia My, tớ muốn ly hôn." – Cô ngắt lời Gia My. Nếu như nói một người chịu uất ức lâu như vậy là cô muốn tìm một đối tượng để nói chuyện thì người đó ngoài Gia My ra không còn ai khác bởi vì Gia My là một người rất ấm áp lại lương thiện hiểu lòng người không giống như Di Đóa như một thùng nóng giận, chỉ một chút là sẽ bộc phát có lẽ chưa kịp nghe cô nói xong thì đã lấy dao chém người rồi, còn bọn người Thẩm Khang Kỳ thì dù sao cũng là đàn ông..
Gia My là một người phụ nữ truyền thống, vừa nghe xong liền kéo tay Đồng Nhất Niệm: "Niệm Niệm, sẽ không đến mức đó chứ? Lẽ nào anh ta thật sự có gì đó với người vũ nữ đó?"
Đồng Nhất Niệm cười khổ lắc đầu: "Mình không biết."
"Cái gì mà không biết? Không biết mà cũng ly hôn sao?" – Gia My bỗng nhiên rụt rè đến gần bên cô nhè nhẹ nói: "Anh ta và người vũ nữ đó có lên giường với nhau không?"
Trong lòng Đồng Nhất Niệm giống như nuốt phải ruồi, bất chợt khó chịu, vấn đề này, thật ra đây chính là vấn đề tối qua cô muốn anh ta phải thề độc để trả lời..
Cô lại lắc đầu: "Không biết.."
Gia My bèn khuyên cô: "Niệm Niệm nếu như chưa lên giường mà chỉ uống rượu say chơi trò ái muội gì đó thì bỏ đi, từ từ dạy bảo anh ta, cho anh ta biết lợi hại là được rồi, ly hôn dù sao cũng là một rào cản, se để lại một vết sẹo đấy."
Đồng Nhất Niệm nghe xong lời Gia My cảm thấy Gia My như bước vào thời kỳ 40 tuồi vậy, những lời này thật giống như của người thế hệ mẹ cô ấy nói vậy..
"Niệm Niệm mình biết bạn xinh đẹp, bối cảnh cũng tốt, nếu như thật sự có ly hôn thì cũng không khó để tìm được người muốn lấy bạn nhưng bạn có từng nghĩ với gia thế như của bạn thì có bao nhiêu người là muốn lấy bạn không phải vì tiền của bạn chứ? Còn về những anh chàng con nhà giàu có thì cái họ xem trọng không phải là tiền nhưng lại có mấy người mà chỉ có một người phụ nữ chứ? Thật ra Lục Hướng Bắc rất tốt với bạn, mình có thể cảm thấy được, người cũng đẹp trai. Công ty nhà bạn trong tay anh ta cũng phát triển tốt như vậy, nếu như ly hôn rồi thì anh ta có vào bất cứ công ty nào làm việc thì cũng sẽ được trả cả triệu một năm thôi, không biết có bao nhiêu cô gái chờ được gả cho anh ta ý chứ! Niệm Niệm bạn đừng xúc động, mình thật hối hận đã nói với bạn chuyện đó!"
Đồng Nhất Niệm biết Giai My là người hâm mộ của Lục Hướng Bắc, chuyện xảy ra với Oanh Oanh lần này chẳng khác nào trát vết nhơ lên hình tượng sáng loáng của anh ta. Nhưng một người truyền thống như Giai My thì đến cả suy nghĩ khuyên hay không khuyên ly hôn thôi đã không có rồi chứ đừng nói là ủng hộ cô ly hôn.
Thấy một người phụ nữ mang thai vì mình mà phải lo lắng cô cũng thấy hối hận rồi, không nên lấy chuyện ly hôn này làm phiền Giai My, vì thế liền cười nói đùa với cô ấy: "Hở? Lục tiên sinh thật sự tốt vậy sao? Tốt hơn cả Minh Khả nhà cậu sao?"
Giai My đỏ mặt, đấm nhẹ Đồng Nhất Niệm: "Người ta vì nghĩ cho cậu vậy mà cậu lại đùa giỡn mình!"
Đồng Nhất Niệm cũng cười, cô cảm thấy bản thân giờ như một cây nấm độc lâu năm, đi đến đâu là mang đến sự âm u ở đó, vẫn là không nên tiếp tục ở đây làm ảnh hưởng đến tâm trạng của bà bầu nữ thì hơn.
"Giai My, bạn yên tâm, tớ chỉ là nói thế thôi, sẽ không xúc động nhất thời đâu, tớ sẽ suy nghĩ cẩn thận." – Cô cười để cho Giai My yên lòng.
Giai My ôm mặt cô uy hiếp: "Thế còn tạm được! Có chuyện gì nhất định phải nói với tớ đấy!"
"Ừ!" – Đồng Nhất Niệm gật đầu, đứng dậy chào tạm biệt: "Vậy tớ đi đây. Bạn tự ở nhà nuôi thật tốt con trai bảo bối của bạn đi, Minh Khả nhà cậu là ba đời đơn truyền đấy!"
Mặt Gia My lại bừng lên sự ngượng ngùng: "Biết rồi! Bạn định đi đâu?"
"Đi làm người giúp việc cho thần tượng của cậu!" – Cô cười nói, cố đè nén cảm xúc đau thương xuống.
Rời khỏi nhà Gia My, cô cuối cùng vẫn là đến công ty nhưng Lục Hướng Bắc lại không ở đó.
Không có cũng tốt, lần trước chưa tìm được manh mối gì trong văn phòng anh ta cả, lần này phải tiếp tục tìm.
Ngồi xuống bàn làm việc của anh cô phát hiện ra sự bất thường. Chiếc bàn vốn luôn để tài liệu và máy tính một cách ngăn nắp giờ lại có thêm một bức ảnh.
Nói chính xác thì là bức ảnh chụp chung của cô, Lục Hướng Bắc và ba cô trong buổi lễ tốt nghiệp của Đồng Nhất Lăng. Không biết anh đã rửa nó lúc nào rồi bày trên bàn làm việc.
Cô và anh trong bức ảnh đứng hai bên ba cô, anh và ba cô cười rạng rỡ, chỉ có cô là biểu hiện hờ hững thậm chí không đứng sát vào ba cô. Có thể nhìn ra Lục Hướng Bắc và ba cô giống người một nhà hơn.
Nhưng vậy cũng coi như hiếm hoi rồi, đây đúng là bức ảnh chụp chung duy nhất của bọn họ.
Có điều đặt nó ở đây vào lúc này để bày cho ai xem chứ?
Cô ngày càng cảm thấy vô lực.
Mấy ngày nay, Lục Hướng Bắc luôn để tâm dỗ dành cô đã làm cô cảm thấy có gì đó quá lắm rồi, có nhiều việc nếu như đầy quá sẽ tràn đi.
Thật ra đối với việc có tìm ra chứng cứ hay manh mối gì trong văn phòng của anh không cô cũng không dám chắc, bời vì một người thông minh và cẩn thận như Lục Hướng Bắc thì nếu như thật sự có gì đó thì cũng sẽ xóa dấu vết sạch sẽ rồi.
Nhưng không biết là may mắn hay bất hạnh cô phát hiện một sim điện thoại trong góc ngăn kéo.
Ngón tay cô kẹp chiếc sim run rẩy.
Cô không dám khẳng định chiếc sim này nhất định có vấn đề nhưng đây là văn phòng của anh ta không thể có người thứ hai để sim của anh ta đặt vào ngăn kéo này được, hơn nữa cô không hề biết Lục Hướng Bắc có hai số điện thoại.
Dù có là người cẩn thận đến thế nào đi nữa thì cũng có lúc sẽ lộ ra một bí mật nào đó. Mà nguyên nhân dẫn đến sơ xót này chắc là trong lòng người đó đang rối loạn vì điều gì đó. Một người cẩn thận như Lục Hướng Bắc sao có thể để một thứ không nên bị lộ như vậy ở nơi này chứ? Điều gì đã làm anh ta hoang mang dẫn đến sơ xót này?
Cô nhớ lại lời thám tử tư từng nói với cô, không nên để anh ta nghi ngờ phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Vì thế, bỏ chiếc sim vào trong túi tiếp tục tìm kiếm nhưng không tìm ra thứ gì khả nghi nữa, chỉ là tài liệu, sách, một số báo cũ anh ta từng xem, cô lật xem còn có tin tức ba của Hạ Tử Tường qua đời vì xuất huyết não. Ông Hạ từng là nhân vật hàng đầu, thời gian trước khi ông qua đời đã từng hùng bá một thời. Tờ báo này còn là cô đưa cho anh ta xem nữa.
Cô đang lật tìm thì nghe tiếng chuông cửa, anh ta về rồi!
Đã không kịp dọn dẹp nữa rồi nên cô giả vờ như đang tìm đồ vẫn tiếp tục lật tìm.
"Niệm Niệm?" – Anh vào phòng nhìn thấy cô có vài phần bất ngờ: "Em không ở nhà nghỉ ngơi sao lại đến công ty?"
"À!" – Cô đơn giản đáp lại một tiếng, không nhiệt tình cũng không lạnh nhạt, nên tỏ ra không có gì bất thường trong khi hòa bình.
"Em đang tìm cái gì vậy?" – Anh nhìn thấy ngăn kéo ngổn ngang liền hỏi.
"Đang tìm bản kế hoạch lần trước xem, không phải anh bảo tôi làm một bản sao? Tôi nghĩ trước tiên nên tham khảo của người khác đã!" – Cô thật ra đang rất căng thẳng, sợ anh phát hiện ra cô đang giữ sim điên thoại của anh, trán đã muốn chảy ra vài giọt mồ hôi, lòng bàn tay đã ươn ướt rồi.
Anh nghe câu câu nói này liền nhăn mày: "Niệm Niệm, em tưởng đây là làm bài tập về nhà sao? Không thể hoàn thành đúng hạn liền chép của người khác sao?
" Tôi chỉ là muốn tham khảo thôi, ai nói muốn chép chứ! "– Trên mặt cô vì mồ hôi đã đỏ dần lên nhưng còn may đây là cho anh thấy cô vì bị trách mắng sao chép nên mặt mới đỏ thôi.
Hơn nữa, trong mắt anh biểu tình này của cô đã rất lâu anh không nhìn thấy rồi, đôi môi chu ra mặt phiến hồng, trên mũi còn đọng lại những hạt mồ hôi li ti, phối hợp với mái tóc mới của cô lại trở nên vô cùng yêu kiều.
Sự trách móc vốn có bỗng biến mất, anh giành lấy đồ vật cô đang cầm đặt trở về ngăn kéo, không ngờ chạm vào tay cô, thật mềm mại, trái tim anh như sôi lên.
Cô ngồi trên chiếc ghế lớn của anh, hôm nay không mặc quần áo đồng bộ nhưng chỉ một chiếc váy lụa đơn giản cùng với chiếc cổ áo thoải mái có hơi thấp thì nhìn từ chỗ anh đứng hoàn toàn có thể nhìn thấy khe ngực thấp thoáng, dục vọng tối hôm trước chưa được thỏa mãn bỗng nhiên dâng lên, toàn thân anh như nóng bừng lên, tay không ngừng đi sâu xuống dưới cổ áo.
Cô giật mình gạt tay anh ra, hai tay che trước ngực:" Làm gì thế? Lục Hướng Bắc, đây là văn phòng đấy
Anh cũng biết đây là văn phòng..
Chua chát mím môi: "Chiếc váy này về sau đừng mặc nữa!"
Cô cúi đầu hiểu rõ ý của anh ta liền ngẩng lên: "Không cần anh quản!"
"Anh không quản thì ai quản? Đây là tài sản cá nhân của anh mà!" – Anh giúp cô kéo cổ áo lên.
Cô cho anh một cái nhìn lạnh lẽo, đứng dậy chuẩn bị rời đi, chiếc sim điện thoại trong túi giống như lựu đạn, lúc nào cũng có thể phát nổ, cô phải nhanh chóng rời đi rồi sau đó nghiên cứu sau.
Cô vừa đứng lên anh liền ngồi xuống, hai tay vòng ôm lấy cô, mặt áp vào lưng cô: "Đi đâu đấy?"
"Đi viết bản kế hoạch chứ sao, tổng tài đại nhân!" – Cô cố gắng thoát khỏi tay anh.
"Một chút nữa hãy đi" - Anh càng dùng lực làm cô chỉ đành ngồi trên đùi anh, một nụ hôn bất ngờ đến.
Khi môi anh giữ lấy cô thì đầu cô đang tranh đấu, làm như thế nào thì mới như là không có gì bất thường không để anh ta nghi ngờ đây? Quá thuận theo và quá phản kháng hình như đều không hay lắm.
Còn anh trong lúc cô vẫn còn do dự thì đã bắt đầu công thành đoạt đất đột phá răng và môi cô, cô chống cự lại dù sao thì cũng không có tác dụng, thôi thì đành tuỳ anh ta vậy nhưng nếu không phản ứng lại chấp nhận để lưỡi anh ta quét mọi ngóc ngách trong miệng cô sao..
Vốn chỉ định hôn cô thôi nhưng có thể vì nguyên cớ số lần ** không được phát tiết toàn bộ nên nụ hôn này càng hôn càng sâu, mà cơ thể cô trong lòng anh ngày càng mềm nhũn. Anh bắt đầu khát vọng xâm nhập nguồn gây cháy của cô, khát vọng bị ngọn lửa của cô ngọt ngào hòa tan, ăn mòn dù cho thân thể có biến thành nước đi nữa..
Cô cảm thấy sự chà sát của bộ phận nào đó dưới mông đang ngày càng trở nên cứng rắn, nhân lúc hít thở liền nhất quyết cắt ngang anh ta: "Lục Hướng Bắc, không được!"
Anh cuối cùng cũng dừng lại nhưng lại kéo cô vào lòng ôm thật chặt đến nỗi làm cô hít thở khó khăn, những chiếc cúc áo kim cương trên áo anh ép chặt làm đau ngực cô.
"Bà xã à.. anh sắp bị em bức đến muốn bệnh rồi!" – Anh thở dài, giọng nói chán trường.
"Để tôi đứng dậy đi" – Cô cựa quậy phản kháng.
Anh rên lên một tiếng giữ càng chặt cảnh cáo cô: "Đừng làm loạn nữa!"
Cửa văn phòng bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
"Mở cửa đi! Có người đến kìa!" – Cô không dám cựa quậy nữa, trên người đang mặc một chiếc váy màu sáng, mong rằng đừng có bị vấy bẩn..
Anh vùi đầu vào cổ áo cô, hít một hơi lớn mùi hương trên người cô: "Kệ nó đi"
Tiếng gõ cửa lại vang lên vài lần, cô đập vào vai anh: "Anh thật lưu manh, đồ điên, còn không buông tôi ra, mau ra mở cửa đi!"
"Cho em biết đừng động đậy nếu không anh không cần biết đây là đâu nữa đâu!" – Anh thế mà lại cắn một nhát lên cổ cô, để lại một vết đỏ chói mắt.
"Lục tổng!" – Thành Chân bên ngoài cửa gọi.
"Lưu manh xấu xa, mở cửa đi!" – Cô bị anh giữ chặt như vậy sắp nóng chết rồi.
"Đồng ý với anh, tối nay ngoan ngoãn để anh muốn em!"
Tên lưu manh xấu xa dù chết cũng không thay đổi, loại việc như thế mà cũng mang ra uy hiếp được..
"Không! Anh mau cút đi!" – Cô thật sự tức giận rồi.
"Được, vậy anh để Thành Chân vào đây!" – Anh vẫn ôm chặt cô như cũ, miệng hiện lên nụ cười xấu xa. Cứ như vậy để Thành Chân đi vào sao? Anh ta uống nhầm thuốc rồi sao?