Nghe hắn nói tới đây, đám người Thượng Quan Cẩn Duệ đang muốn lên tiếng cầu xin cho Tô Cẩm Bình, không ngờ lại có một tiểu thái giám tiến vào bẩm báo: “Bệ hạ, Tam Hoàng tử Nam Nhạc cầu kiến!”
Tới thật đúng lúc! Sắc mặt Quân Lâm Uyên và Mộ Dung Song đều hơi biến đổi.
Hoàng Phủ Hoài Hàn đang nói dở liền ngừng lại, nhếch miệng cười lạnh, nói: “Mời vào!”
“Vâng!” Tiểu thái giám lĩnh mệnh, lui ra ngoài.
Bên phía Nam của đại điện nguy nga lộng lẫy, một đôi mắt đẹp tha thiết nhìn chằm chằm về phía cửa, chờ mong người đàn ông mà ả nhớ nhớ nhung nhung bao ngày, vì thế, ả cũng ném luôn chuyện của Tô Cẩm Bình lên tận chín tầng mây. Chỉ chốc lát sau, một người đàn ông mặc xiêm y trắng chậm rãi bước vào, không nhanh không chậm, thoải mái sải bước như ở giữa sân vắng, mày phượng mắt ngài, giống như một vầng trăng tỏa sáng giữa bầu trời đêm bao la, đẹp đến rung động lòng người.
Không ít các thiên kim đã không cầm lòng được, phải đưa tay lên ôm ngực, trong mắt tràn ngập sự ái mộ. Tuy rằng, luận về diện mạo, thì Hoàng thượng và vị Hoàng đế Bắc Minh kia, rồi Dạ Vương, thậm chí là Thượng Quan đại nhân cũng đều không kém người đàn ông này mấy. Nhưng khí chất trong trẻo lạnh lùng, cao ngạo như ánh trăng của hắn, cả đôi đồng tử màu xám bạc kia nữa, khiến cho luồng không khí thần bí bao kín cơ thể hắn, chỉ thoáng nhìn cũng khiến người ta kinh tâm động phách.
Các vị đại thần từng gặp qua hắn, lúc này cũng ngạc nhiên đến ngẩn người. Tô Cẩm Bình lại đứng yên không động đậy. Khuôn mặt của cái tên kia như thế nào thì nàng đã biết quá rõ rồi, phản ứng của mấy người này cũng là bình thường thôi, có điều, thời khắc này, Mộ Dung Song lại lộ vẻ đắc ý rõ rệt, ả vươn cái cổ dài như thiên nga, tao nhã quét mắt nhìn những người đang dùng ánh mắt ái mộ để ngắm phu quân tương lai của ả. Ái mộ thì sao nào, người đàn ông như thần tiên này là người đàn ông của ả. Mộ Dung Song ả chính là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của hắn.
“Tham kiến Hoàng thượng Đông Lăng!” Hắn lãnh đạm nói, coi như chào hỏi, dáng vẻ cao quý, thanh nhã, đứng thẳng giữa đại điện, thắt lưng cũng không hề khom xuống một chút nào.
Hoàng Phủ Hoài Hàn đương nhiên cũng không đặt nặng vấn đề này. Nếu hắn còn là Hoàng tử của Nam Nhạc, thì hắn ta có thể hỏi tội hắn một phen. Nhưng hiện giờ hắn chỉ là con tin, nếu cố tình hỏi tội, truyền ra ngoài sẽ khiến người đời coi thường mất. Hắn ta nhếch môi cười nhạt: “Không cần đa lễ, người đâu, ban thưởng ghế ngồi cho Tam Hoàng tử Nam Nhạc.”
Hắn ta vốn nghĩ, với tính cách của hắn, nói xong những điều cần nói sẽ quay đầu đi ngay, không ngờ hắn lại nói: “Tạ ơn Hoàng thượng Đông Lăng.” Sau đó đi theo sự chỉ dẫn của thái giám, đến chỗ ngồi của mình.
Vì thế, ánh mắt của các thiên kim danh môn thế gia cơ bản đều dồn về phía Bách Lý Kinh Hồng, mà vẻ mặt Mộ Dung Song lại càng thêm kiêu ngạo! Phu quân tương lai của ả chẳng cần làm gì cũng đã trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người! Cũng chỉ có một người đàn ông như vậy, mới xứng đôi với Mộ Dung Song ả!
Liễu Xương Ngạn và Tử Diên lại trợn trừng hai mắt, không thể tin nổi nhìn hắn. Tam Hoàng tử Nam Nhạc ư? Chính là người đã xuất cung cùng Tô Cẩm Bình sao?! Ông trời ơi, chuyện gì thế này?!
Từ khi Bách Lý Kinh Hồng bước vào, không khí càng trở nên quỷ dị hơn. Đứng giữa đại điện, bàn tay Tô Cẩm Bình vốn đã toát mồ hôi, nhưng lúc này lại hoàn toàn biến mất. Từ lúc người này bước vào, không hiểu sao nàng bỗng cảm thấy vô cùng yên tâm, thậm chí còn cảm thấy, ngày hôm nay mình sẽ không có chuyện gì hết.
Mọi người cơ bản đều quên mất Tô Cẩm Bình, nhưng Quân Lâm Uyên lại nhắc nhở rất đúng lúc: “Hoài Hàn huynh, nếu Kinh Hồng đã đến đây rồi, mấy chuyện không vui này nên xử lý nhanh thì hơn, chúng ta cũng có tâm trạng mà nâng ly.” Tính ra, Bách Lý Kinh Hồng, là biểu muội phu tương lai của hắn, cũng là Quận mã tương lai của Bắc Minh hắn, xưng hô như vậy coi như cũng đủ tôn trọng rồi.
Đến ngày hôm nay, thì Tô Cẩm Bình hoàn toàn tin rằng, những thứ xinh đẹp đều có độc! Giống như vị Hoàng đế Bắc Minh đẹp đến chết người này, xem ra hôm nay hắn quyết tâm muốn lấy mạng nàng!
Thời khắc này, không biết Tô Cẩm Thu có mục đích gì mà đột nhiên cười nói: “Hoàng thượng, tuy muội muội thiếp cư xử hơi lỗ mãng, nhưng suy xét ra, thì cũng chỉ tranh cãi ngoài miệng với Quận chúa một chút thôi. Hôm nay là lễ Trung thu, ngày lành tháng tốt, người và trăng hòa hợp. Dù sao Tô Cẩm Bình cũng là người nhà mẹ đẻ của thần thiếp. Xin Hoàng thượng chuyện lớn hóa nhỏ, tha cho nàng một mạng.”
Thực ra, ả không hề muốn cầu xin cho muội muội con thiếp thất này của ả, dù là vì thân phận đê tiện của Tô Cẩm Bình, hay là vì nàng đã từng đánh ả. Nhưng phụ thân đại nhân lại nói nàng vẫn còn tác dụng. Hôm nay phụ thân cáo bệnh không tới, nếu hiện giờ chính ả không thèm quan tâm, để nàng bị xử trảm, không biết sẽ có hậu quả gì, nên mới lên tiếng cầu xin hộ.
“Vị nương nương này!” Mộ Dung Song không biết Tô Cẩm Thu, nhưng nhìn trang phục lộng lẫy, quý giá của ả, cùng với vị trí ngồi, không khó để nhận ra ả ta là phi tần có địa vị cao, cho nên mới xưng hô như vậy. Thấy Tô Cẩm Thu nhìn ả, ả lại nói tiếp: “Nương nương được gả vào hoàng cung, là người của Hoàng thất. Từ nay về sau, trong lòng hẳn chỉ nên có nhà chồng, không có nhà mẹ đẻ mới đúng. Bây giờ nương nương lại cầu xin thay cho cung nữ kia, cản trở sự quyết đoán của bệ hạ Đông Lăng là đạo lý gì?!”
Xem ra hai anh em họ này nhất định phải lấy mạng nàng! Tô Cẩm Bình cong môi nở nụ cười khát máu, đôi mắt phượng cũng tràn ngập sát khí, như có như không liếc nhìn cái cổ xinh đẹp của Quân Lâm Uyên và bầu ngực cao ngất của Mộ Dung Song.
Nghe ả nói vậy, sắc mặt Tô Cẩm Thu vô cùng khó coi, nhưng cũng không xin lỗi, chỉ cười lạnh nói: “Quận chúa nói rất đúng. Có điều, ta vốn nghe từ lâu... Quận chúa Mộ Dương thông minh xinh đẹp thiên hạ vốn nổi danh là người khiêm tốn, nhân hậu, phóng khoáng. Nhưng hôm nay gặp mặt mới thấy, cũng chỉ là tin đồn!”
Tô Cẩm Thu là Hoàng quý phi nhất phẩm của Đông Lăng, tính ra thì phẩm vị cũng gần bằng Hoàng hậu. Nếu đối phương là Công chúa Bắc Minh, thì ả còn có thể nhường nhịn một chút, đằng này, ả ta lại chỉ là một Quận chúa nước khác, có tư cách gì mà kiêu ngạo trước mặt ả?!
“Ngươi!!!” Mộ Dung Song thẹn quá hóa giận, ả phát hiện ra, tình hình hôm nay dường như không có lợi với ả. Hình tượng thường ngày của ả luôn là cao quý, dịu dàng, nhưng hôm nay lại bị tỷ muội nhà kia khiến cho nổi trận lôi đình, hết lần này đến lần khác để lộ ra tính cách vốn có. Bình thường, nếu đàn ông nhìn thấy ả bị người khác chê cười, nhất định sẽ nói giúp ả vài câu, nhưng hôm nay không có một ai ra mặt giúp ả hết.
Ả đâu biết rằng, ả đẹp thì có đẹp, nhưng Tô Cẩm Bình và Mộc Nguyệt Kỳ cũng đẹp không kém gì ả. Đêm nay, một người thì nhã nhặn lịch sự, một người lại ngọt ngào đáng yêu, khiến trong lòng những người đàn ông có mặt ở đây đều cảm thấy thương tiếc. Một ả Quận chúa lòng dạ hẹp hòi, ương ngạnh giả dối như ả, có gì đáng thương chứ?!
Ả quét đôi mắt đẹp về phía Hoàng Phủ Hoài Hàn, hy vọng hắn sẽ lên tiếng kết liễu Tô Cẩm Bình, nhưng hắn lại chỉ ngồi đó, lẳng lặng dựa vào long ỷ, cầm ly rượu nhấm nháp, đôi mắt màu tím đậm còn chưa từng nhìn về phía này, dường như hắn đang chờ chính bọn họ tranh cãi để đưa ra một đáp án vậy. Thật ra, hắn đang đợi, đợi Bách Lý Kinh Hồng lên tiếng cầu xin thay cho Tô Cẩm Bình, để xác định xem cô gái này có thực sự có trọng lượng trong lòng Bách Lý Kinh Hồng hay không. Nếu có, thì liệu sẽ nặng đến đâu?!
Mộ Dung Song quay đầu, gọi Quân Lâm Uyên: “Biểu ca” như muốn hắn lên tiếng đòi lại công bằng cho ả.
Quân Lâm Uyên nhướng mày, hung dữ nhìn Mộ Dung Song! Vốn chỉ là hai cô ả Mộ Dung Song và Tô Cẩm Thu cãi nhau, nhưng ả ngu xuẩn này lại quay sang gọi hắn, không phải là muốn hắn lên tiếng giúp ả sao? Nếu hắn ra mặt bênh vực ả, để truyền ra ngoài, không phải mọi người sẽ cười đến rụng răng vì Hoàng đế Bắc Minh muốn giúp biểu muội của mình mà lên tiếng đôi co với phi tử của Hoàng đế Đông Lăng hay sao?!
Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của hắn, Mộ Dung Song cũng tỉnh táo lại ngay, biết hành vi của mình không ổn, còn đang định nói gì thì một giọng nói lại vang lên: “Quận chúa đương nhiên là cô gái rộng lượng nhất rồi!” Giọng nói trầm thấp, kiêu ngạo, vẫn lạnh lùng như trăng giống thường ngày.
Hắn vừa dứt lời, đám thiên kim tiểu thư vẫn đang ngắm nhìn hắn đều lộ vẻ thất vọng. Xem ra vị Tam Hoàng tử Nam Nhạc này rất quan tâm đến vị hôn thê của mình, nếu không thì đâu cần lên tiếng giúp ả chứ, đã thế này, thì nhóm các nàng còn hy vọng gì nữa?!
Nhưng Mộc Nguyệt Kỳ lại không kìm được, hơi cúi đầu, khẽ cười một tiếng.
Tử Diên khó hiểu hỏi: “Mộc cô nương, người cười gì thế?” Không phải Mộc cô nương vẫn rất muốn giúp Tô Cẩm Bình sao? Hiện giờ Tam Hoàng tử Nam Nhạc lại hoàn toàn không có ý lên tiếng giúp Tô Cẩm Bình. Vậy mà Mộc cô nương lại cười! Còn nữa, không phải Tam Hoàng tử Nam Nhạc chính là người đàn ông đã đi cùng với Tô Cẩm Bình trên đường sao? Vì sao lại không nói giúp nàng mà còn đi ca ngợi Mộ Dung Song chứ? Thật kỳ quái!!!
“Cứ xem tiếp sẽ biết ngay.” Mộc Nguyệt Kỳ không có tâm trạng mà giải thích, mắt nàng thản nhiên quét qua đại điện nhưng lại luôn lơ đãng hướng về phía Thượng Quan Cẩn Duệ.
Tử Diên gãi gãi đầu, tiếp tục theo dõi, kết quả là chuyện xảy ra lại khiến cô có gãi nát đầu cũng không hiểu nổi.
Khuôn mặt xinh xắn của Mộ Dung Song giận đến tái mét, đôi mày liễu nhíu chặt, trong mắt như có ngọn lửa hừng hực cháy, không biết là lửa giận, hay lửa đố kỵ. Cuối cùng, ả lại không thể không nhẫn nhịn, cười vô cùng gượng gạo, dung nhan khuynh thành cũng vặn vẹo đến khó coi, nghiến răng nói: “Kinh Hồng ca ca khen quá lời rồi. Dù cung nữ này có lỗi, nhưng cũng không phải sai lầm gì lớn. Mong Bệ hạ Đông Lăng tha cho nàng một mạng. Mộ Dương cũng rất vừa ý với nàng, không biết Bệ hạ có thể để tiểu cung nữ này đợi để cùng tham gia hội cầu Hỉ Thước với chúng ta được không?”
Nghe thì có vẻ như Bách Lý Kinh Hồng đang ca ngợi ả, nhưng thật ra là lén quất cho ả một roi đằng sau lưng! Ca ngợi ả rộng lượng, đương nhiên ả phải ra vẻ một chút, thể hiện mình rộng lượng thế nào, nếu không chẳng khác nào ả tự vạch trần sự hẹp hòi của mình trước mặt phu quân tương lai! Một người đàn bà có lòng dạ hẹp hòi, sao có thể đảm đương được ngôi vị chủ mẫu của phủ Hoàng tử một nước, chứ nói gì đến ngôi vị Hoàng hậu! Cho nên, thời khắc này, ả không chỉ không thể tiếp tục luận tội tiện nhân kia, còn phải lên tiếng cầu xin cho nàng nữa!
Có điều, Mộ Dung Song ả cũng không phải miếng giẻ để mặc cho người ta chà đạp. Dù thế nào ả cũng không muốn tiện nhân này được thoải mái, cho nên mới đề nghị để nàng cùng tham gia hội cầu Hỉ Thước. Hội cầu Hỉ Thước vốn là nơi để tài tử giai nhân ngâm thơ đối từ, tiện tỳ này chẳng qua chỉ nhanh mồm nhanh miệng chút thôi, chứ ả biết nàng cũng không được học hành tử tế gì. Nhất định ả sẽ khiến nàng phải mất mặt, cũng làm cho Kinh Hồng ca ca nhìn rõ, rốt cuộc hai người khác nhau một trời một vực thế nào. Đồng thời, ả cũng muốn khiến Kinh Hồng ca ca hiểu được, trong thiên hạ này, người con gái có thể xứng đôi với hắn, chỉ có một mình ả mà thôi!
Kinh Hồng ca ca à?! Tô Cẩm Bình kinh ngạc đảo mắt qua hai người họ. Gọi thân mật như vậy... rốt cuộc hai người có quan hệ gì? Không biết vì sao, vừa nghĩ hai người có thể có mối quan hệ nào đó, trong lòng nàng lại thấy vô cùng khó chịu!
Mộ Dung Song vừa dứt lời, Hoàng Phủ Hoài Hàn liền lạnh lùng nói: “Quận chúa Mộ Dương đã tự mình cầu xin, trẫm cũng không thể không nể mặt Quận chúa. Dù sao cũng nên tặng cho Lâm Uyên huynh một ân tình. Người đâu, ban thưởng ghế ngồi cho Tô Cẩm Bình!”
Giờ thì hay rồi, nói qua nói lại, không những gỡ tội được cho Tô Cẩm Bình, Quân Lâm Uyên còn vô duyên vô cớ thiếu ân tình của Hoàng Phủ Hoài Hàn. Khuôn mặt đẹp dị thường lộ ra một nụ cười nhạt, nốt ruồi son trên mi tâm càng đỏ thẫm. Hoàng Phủ Hoài Hàn thật giảo hoạt, nhưng ả Mộ Dung Song này cũng quá ngu xuẩn...
Nhìn dáng vẻ của hắn, Mộ Dung Song hơi run lên, ả biết, biểu ca ả đang tức giận.
Chỗ ngồi của Tô Cẩm Bình, đương nhiên sẽ ở phía của đám tiểu thư nhà quan. Tô Cẩm Bình chỉ là một cung nữ, nên không ít thiên kim tỏ vẻ ghét bỏ. Mộc Nguyệt Kỳ bỗng lên tiếng: “Cẩm Bình muội muội, hay là ngồi cạnh ta đi!”
Mộc Nguyệt Kỳ chính là người từng từ chối tước vị Quận chúa, trong lòng mọi người cũng cho rằng nàng là người xứng đáng nhất với vị trí Thừa tướng phu nhân, cho nên, địa vị trong đám thiên kim cũng khá cao. Mặc dù nàng tỏa ra khí chất hào hùng như bậc nam tử hán, nhưng cũng rất gần gũi thân thiện với người khác, giờ lại chủ động thân thiện với một cung nữ, thật khiến người ta phải mở rộng tầm mắt!
Tô Cẩm Bình khẽ cười, ngồi xuống cạnh nàng ta. Tuy không biết vì sao nàng ta liên tục giúp nàng, nhưng nàng cũng không phải không biết ơn nàng ta, tạm thời cứ vậy đã, nhận ân tình của nàng ta, rồi sẽ tính sau.
Thượng Quan Cẩn Duệ ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Mộc Nguyệt Kỳ, trên môi vẫn là nụ cười máy móc như thường ngày, nhưng trong mắt lại hiện rõ vẻ cảm kích.
Tử Diên hơi tức giận nhìn Tướng gia nhà mình. Mộc cô nương muốn như thế, sao ngài phải cảm kích chứ?!
Hoàng Phủ Hoài Hàn đang định tuyên bố bắt đầu hội cầu Hỉ Thước, thì Liễu Xương Ngạn kia lại giống như con khỉ, không thèm để ý đến ánh mắt cảnh cáo của phụ thân, đại ca và đại tỷ nhà mình, lao vọt ra giữa đại điện nói: “Hoàng thượng, là hắn, chính là hắn!” nói xong, y giơ tay chỉ thẳng vào Bách Lý Kinh Hồng.
Người bị hắn chỉ, lại chỉ lẳng lặng ngồi đó, giống như tất cả những chuyện này đều chẳng liên quan gì đến hắn vậy. Hắn vốn là một ‘người mù’, đương nhiên sẽ không nhìn thấy ngón tay của y chỉ về phía mình, không phải sao?!
Vị đế vương trước giờ không để lộ vui buồn giận dữ, bỗng hơi nhíu đôi mày rậm, thể hiện rõ sự không vui, ánh mắt đầy vẻ cảnh cáo, còn cái kẻ đang đắm chìm trong sự sung sướng vì phát hiện gian phu thì lại không hề cảm nhận được, bước từng bước về phía trước, tâm trạng muốn chỉ rõ và xác nhận thân phận của Bách Lý Kinh Hồng càng thêm gấp gáp!
Vừa nhìn thấy sắc mặt của Hoàng Phủ Hoài Hàn, Vĩnh Yên hầu đã biết ngay tình hình không ổn, nhưng tên khốn mất nết này lại vẫn cứ lao ra phía trước, không ngăn nổi. Ông đành phải đứng lên nói: “Hoàng thượng, khuyển tử ngu dại, xin Hoàng thượng thứ tội! Nghiệt tử, mau cút xuống cho ta!”
Từ nhỏ, Liễu Xương Ngạn đã được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay, đột nhiên phụ thân lại to tiếng với y, sắc mặt nghiêm khắc như vậy, không chỉ không khiến y sợ hãi, mà ngược lại, trong lòng y còn vô cùng giận dữ. Y chỉ nghĩ rằng, phụ thân đã không ra mặt giúp mình thì thôi, còn đi giúp người ngoài ức hiếp y, vì thế, y lại càng bất mãn, lớn tiếng nói với Hoàng Phủ Hoài Hàn: “Hoàng thượng, thảo dân thật sự có điều muốn bẩm báo.”
“Vĩnh Yên hầu lui đi.” Giọng nói lạnh như băng không có chút ấm áp nào. Vĩnh Yên hầu biết đây là dấu hiệu Hoàng đế tức giận, nhưng hiện giờ ông cũng không thể làm gì để cứu vãn, đành phải run rẩy đứng dậy lui ra.
“Muốn nói gì thì nói đi.” Trong vẻ lạnh lùng của hắn còn xen chút thương hại, khiến Vinh phi cũng thầm lo lắng...
Nhìn thần sắc bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra của Tô Cẩm Bình, Mộc Nguyệt Kỳ khẽ cười hỏi: “Cô không sợ à?” Nếu thật sự bị vạch mặt, tội này không nhỏ chút nào! E rằng cả phủ Hữu tướng cũng bị liên lụy mất.
Nghe nàng ta hỏi vậy, mặt Tô Cẩm Bình không những không có chút lo lắng nào, mà ngược lại còn mỉm cười, nhìn Liễu Xương Ngạn đang quỳ giữa đại điện la hét đòi bẩm báo kia, nàng khẽ cong đôi mắt phượng, thể hiện rõ vẻ vui sướng, nhẹ nhàng nói: “Sợ chứ. Ta sợ nhìn thấy tình cảnh máu tươi chảy đầm đìa giữa đại điện, ta lại bất tri bất giác đắc tội với cả nhà Vĩnh Yên hầu mất.”
Nghe nàng nói vậy, Mộc Nguyệt Kỳ cũng không nhịn được, khẽ nở nụ cười. Cô gái này, quả thật cũng có sách lược riêng. Nàng biết Liễu Xương Ngạn không thể đánh gục được nàng, còn có thể dẫn tới họa sát thân. Có điều, nhìn dáng vẻ đó của nàng, đâu có giống một người đang lo sợ vì bị cả nhà Vĩnh Yên hầu trả thù chứ!
“Hoàng thượng, thảo dân thật sự nhìn thấy Tô Cẩm Bình và Tam Hoàng tử Nam Nhạc đi dạo trên đường cái. Thảo dân nguyện dùng tính mạng của mình để thề, tuyệt đối không nói dối! Xin bệ hạ minh giám!” Liễu Xương Ngạn vội vàng nói xong, khóe môi còn bất giác cong lên vui sướng.
“Hoang đường!” Mộ Dung Song vỗ bàn đứng bật dậy: “Kinh Hồng ca ca đường đường là Tam Hoàng tử của Nam Nhạc ta, sao có thể đi du ngoạn cùng với một cung nữ nho nhỏ chứ. Đúng là nói tầm bậy tầm bạ. Xin Bệ hạ Đông Lăng hãy trừng trị người này, trả lại thanh danh trong sạch cho Kinh Hồng ca ca!”
Liễu Xương Ngạn ngơ ngác không hiểu nổi! Về lý thuyết Mộ Dung Song này là vị hôn thê của Bách Lý Kinh Hồng, còn chưa xuất giá, phu quân đã qua lại với người khác, lẽ ra ả phải giận đến chết đi được, phải muốn giết chết Tô Cẩm Bình mới đúng chứ? Sao có thể mạnh mẽ chỉ trích ngược lại chính mình? Nhưng y làm sao hiểu được, hoàng thất coi thanh danh còn quan trọng hơn tính mạng. Một Hoàng tử không có đức hạnh thì dù có tài cán đến đâu cũng khó ngồi lên ngai vàng. Cân nhắc lợi hại thế nào, Mộ Dung Song ả hiểu rất rõ.
“Hoàng thượng, thảo dân thật sự nhìn thấy mà! Chính hắn va vào thảo dân!” Y nói với vẻ rất hùng hồn, khiến người ta muốn không tin cũng khó! Vì vậy, mọi người đều hơi nghi hoặc nhìn Bách Lý Kinh Hồng.
“Ngươi có chứng cứ gì?” Giọng nói của hắn đã tràn ngập lửa giận! Liễu Xương Ngạn chết tiệt, trò hề này khó khăn lắm mới dừng lại được, y còn dám gây chuyện tiếp, nếu làm rối loạn kế hoạch của hắn, thì dù xử trảm cả nhà Vĩnh Yên hầu cũng không đủ để hắn xả giận!
Chứng cứ à? Việc này... “Hoàng thượng, đám tôi tớ của thảo dân đều nhìn thấy. Bọn họ còn tới quán điểm tâm Duyệt Ký, ông chủ Duyệt Ký nhất định cũng sẽ nhận ra họ!” Y nhất quyết không chịu buông tha hai người kia.
Ban đầu mọi người chỉ tin khoảng ba phần, nhưng lúc này thì hầu như đã tin đến tám phần. Người nãy giờ vẫn ngồi yên không lên tiếng, khẽ cong khóe môi mỏng lên, hỏi: “Ý ngươi là, bản cung chạy trốn khỏi hoàng cung, rồi lại quay trở về sao?”
Hắn vừa dứt lời, trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh! Đúng thế, sao bọn họ lại không nghĩ đến điều này nhỉ. Nếu đúng như lời Liễu Xương Ngạn kia nói, thì Tam Hoàng tử Nam Nhạc này đã trốn ra được khỏi cung, không phải là nên nhanh chóng nghĩ cách trốn về nước sao, lại còn quay về làm một con tin không danh phận không địa vị làm gì? Hắn đâu có ngốc chứ?! Nghĩ vậy, mọi người đều cho rằng Liễu Xương Ngạn nói dối!
Ngay cả Vinh phi cũng không nhìn được, liền hỏi: “Đệ đệ, có phải đệ nhận nhầm người rồi không?”
“Không, chắc chắn là ta không nhận sai! Hoàng thượng, ngài chỉ cần truyền nhân chứng lên là biết.” Giọng nói của y vẫn vô cùng khẳng định, nhưng trong lòng cũng hơi lo lắng, vì dường như mọi người ở đây đều không tin y. Những điều y vừa nói, về tình về lý đều không ổn.
“Người đâu, cho truyền ông chủ quán điểm tâm Duyệt Ký tới!” Giọng Hoàng Phủ Hoài Hàn càng lúc càng lạnh.
Tô Cẩm Bình cũng hơi nhíu mày, không ngờ còn có thể lôi người làm chứng ra nữa. Chết tiệt!
Bách Lý Kinh Hồng vẫn bình tĩnh ngồi đó, giống như đã định liệu từ trước.
Duyệt Ký rất gần hoàng cung, nên chỉ chốc lát sau, đôi vợ chồng kia đã được dẫn tới, nhìn khí thế uy nghiêm của hoàng thất, hai người sợ đến mềm nhũn hai chân!
Tô Cẩm Bình siết chặt hai hộp bánh quế hoa trong tay, đang nghĩ xem có nên thẳng tay kết liễu bọn họ trước khi bọn họ kịp mở miệng hay không, nhưng nhớ tới gương mặt nhiệt tình, thân thiện của bà chủ lúc trước, nàng lại không thể xuống tay được!
“Trẫm hỏi các ngươi, có từng nhìn thấy Tam Hoàng tử Nam Nhạc và cô gái kia xuất hiện tại cửa tiệm của các ngươi không?” nói xong, hắn đưa tay chỉ Bách Lý Kinh Hồng và Tô Cẩm Bình.
Đôi vợ chồng kia nhìn nhau, rồi cùng quay đầu, đồng thanh nói: “Không ạ!”
“Cái gì?!” Liễu Xương Ngạn ngạc nhiên đến rơi cằm. Y tuyệt đối không tin những gì mình gặp hôm nay đều là ảo giác của mình, vì thế, liền nghiến răng nói: “Bệ hạ, xin ngài đừng nghe họ nói bậy. Ngài có thể cho đòi đám hạ nhân của thảo dân vào, thảo dân...”
“Đủ rồi!” Hắn vỗ mạnh xuống long án: “Ngươi đang giỡn mặt trẫm đấy à?! Người đâu...”
“Hoàng thượng, xin ngài tha tội!” Vinh phi và cả nhà Vĩnh Yên hầu lập tức quỳ xuống xin tha.
Đế vương nhìn bọn họ, hít sâu vài hơn, cố gắng đè nén cơn giận của mình xuống, lạnh lùng nói: “Lôi xuống, phạt một trăm trượng!” Một trăm trượng này đánh xuống, nếu thân thể không khỏe thì cũng có thể lấy mạng của y!
Vì thế, Vinh phi há hốc miệng thở dốc, vẫn muốn lên tiếng cầu xin cho đệ đệ, thì lại nghe Hoàng Phủ Hoài Hàn nói tiếp: “Còn cầu xin nữa, xử tội giống y!”
Ả há ra ngậm vào vài lần, cuối cùng cũng không nói được gì, đành phải ngồi ngay ngắn lại vị trí của mình, nhìn Tô Cẩm Bình đầy vẻ thù hận!
Mộc Nguyệt Kỳ che miệng, nhỏ giọng nói: “Cô đã định liệu trước cả những chuyện này sao?”
Tô Cẩm Bình lại thật thà lắc đầu. Nàng cũng không hiểu vì sao đôi vợ chồng kia lại nói dối.
Chuyện ồn ào lần này cũng làm thời gian bị chậm trễ nhiều. Lòng kiên nhẫn của Hoàng Phủ Hoài Hàn gần như cạn kiệt, hắn nói: “Được rồi, bắt đầu hội cầu Hỉ Thước. Tới đài Trích Tinh đi!”
Nghe hắn nói vậy, mọi người đồng loạt đứng dậy, đi ra ngoài điện, qua một hành lang tráng lệ được trải thảm rất dài, tới đài Trích Tinh theo đế vương. Bốn phia xung quanh đài đều trống trải, ánh nến đã được thắp sẵn, mờ mờ ảo ảo, đẹp không sao tả xiết. Bàn ghế đã được bày sẵn ở đó, những chiếc bàn được tạo ra từ những khối thạch anh vuông, rất tương xứng với những chiếc ghế được chế từ ngọc lưu ly. Mọi người đều dựa vào thân phận của mình để tìm chỗ ngồi.
Vầng trăng tròn sáng rực treo trên cao, chiếu sáng khắp đài cao này, còn khiến người ta có cảm giác như đang được hái sao thật vậy.
“Đã là hội thơ cầu Hỉ Thước thì các vị cũng không cần quá câu nệ, cứ coi như trẫm không có ở đây là được!” Hiếm khi nào Hoàng Phủ Hoài Hàn thoải mái như thế.
Quân Lâm Uyên cũng cười tươi đến dị thường, nhưng tia sáng lạnh lại như có như không lướt qua người Tô Cẩm Bình. Cô gái này, không thể giữ lại được!
Không biết ai đột nhiên lên tiếng: “Nghe danh tiếng Mộc cô nương tài hoa cái thế đã lâu, không biết tại hạ có thể mời Mộc cô nương làm một bài thơ được không? Cũng để cho tại hạ được chiêm ngưỡng phong thái của Mộc cô nương một chút!” Tam đại mỹ nhân ở đây, Mộ Dung Song thì không cần phải nói, Tô Cẩm Bình chỉ là một cung nữ, có thể tương xứng với đám công tử thế gia, đương nhiên chỉ có Mộc Nguyệt Kỳ.
Mộc Nguyệt Kỳ che miệng cười: “Công tử quá lời, đâu có gì là phong thái hay không chứ. Tiểu nữ làm một bài thơ cũng được, nhưng cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ, khó mà xứng với nơi thanh nhã này, xin các vị đừng chê cười.”
“Tự cổ phùng thu bi tịch liêu. Ngã ngôn thu nhật thắng xuân triêu. Tình không nhất hạc bài vân thượng. Tiện dẫn thi tình đáo bích tiêu!”* Nàng ta nhỏ giọng, khiêm tốn đọc bốn câu thơ.
* Bài Thu tứ của Lưu Vũ Tích.
Quỳnh Chi phỏng dịch (10/11/2004)
Từ xưa thu đến buồn cô liêu,
Với tôi thu đẹp hơn xuân nhiều
Trời trong hạc rẽ mây cao vút
Đưa ý thơ lên bích ngọc thanh thiên.
(st)
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Quá hay! Bài thơ này quá hay! Hơn nữa, còn cực kỳ thích hợp để mở đầu cho hội thơ cầu Hỉ Thước hôm nay! “Đưa ý thơ lên bích ngọc thanh thiên” cơ đấy!
Tô Cẩm Bình hơi kinh hãi, không ngờ ở thời đại kia của nàng, danh ngôn này là của một người đàn ông rộng lượng nói ra, nhưng tới thời đại này lại phát ra từ miệng của một cô gái ư? Người con gái tên Mộc Nguyệt Kỳ này, có tính cách thế nào?!
“Mộc cô nương không hổ danh là con gái của Mộc lão Tướng quân! Thật quá tài năng, rất khí phách!” Hoàng đế lên tiếng khen ngợi đầu tiên, những lời khen ngợi của mọi người liền tuôn ra liên tục như châu như ngọc, nhiều vô số kể.
“Hoàng thượng quá khen!” Nàng ta vẫn giữ dáng vẻ khiêm tốn, thận trọng, không vì được đế vương khen ngợi mà lộ vẻ đắc ý.
“Ngại quá, bản Quận chúa cũng có một bài thơ!” Mộ Dung Song lên tiếng ngắt ngang, ả rõ ràng không thích bị người khác nổi bật hơn ả. Trong lòng mọi người đều cảm thấy bất mãn, nhưng vì ngại Quân Lâm Uyên, nên cũng không dám nói gì. Có điều, sắc mặt Quân Lâm Uyên cũng rất khó coi. Nếu không phải vì ở đây có quá nhiều người, thì chắc chắn hắn sẽ mắng cho ả một trận. Mộ Dung Song thông minh thì có thông minh, nhưng lại quá ham hư vinh, chỉ muốn thể hiện bản thân mà không chịu xem xét thời thế.
“Ồ? Vậy trẫm cũng muốn nghe thử.” Hoàng Phủ Hoài Hàn ra vẻ hứng thú nhìn ả.
Mặt ả hơi ửng hồng, ánh mắt như tỏa hào quang, liếc nhìn Bách Lý Kinh Hồng: “Hồng đậu sinh nam quốc, xuân lai phát kỷ chi. Nguyệt quân đa thải hiệt, thử vật tối tương tư.”* Sau khi đọc xong, mặt ả càng đỏ hơn, hơi rũ mắt xuống, giống như không dám nhìn phản ứng của hắn.
*Hồng đậu mọc phương Nam
Xuân đến nẩy thêm cành
Nguyện để người hái lấy
Kỷ vật mối tương tư. (st)
Tuy mọi người không thích khi bị ả chen ngang, nhưng cũng không thể không thừa nhận, bài thơ này rất hay, nên tất cả đều ồ lên khen ngợi.
Có điều, nhân vật chính Bách Lý Kinh Hồng lại chẳng hề lộ chút cảm xúc nào, hắn chỉ chậm rãi nhắm mắt lại, lẳng lặng ngồi đó, coi như không nghe thấy gì hết, khiến Mộ Dung Song vô cùng buồn bực!
Nhưng không biết vì sao, sau khi nghe Mộ Dung Song thổ lộ, Tô Cẩm Bình ngồi bên cạnh lại cực kỳ nóng giận! Nàng cũng cực kỳ không thích cái ánh mắt mà cô ả chết tiệt này dành cho Bách Lý Kinh Hồng. Nó khiến nàng cảm thấy toàn thân đều khó chịu, tuy nàng còn chưa kịp hiểu sự khó chịu này là từ đâu mà đến, nhưng không kịp nghĩ nhiều đã buột miệng thốt lên: “Quả nhiên là ngày xuân đã đến!”
Nàng thản nhiên nói như chẳng liên quan gì đến mình, nhưng xung quanh đều tĩnh lặng hẳn, ngay sau đó, những tiếng cười trộm lại lén lút vang lên. Không phải chứ, đường đường là Quận chúa một nước, nhưng lại ở trước mặt mọi người, ngâm một bài thơ phóng đãng như thế, đúng là mất hết cả thuần phong mỹ tục! Đứng trước mặt bao người mà ả dám ngang nhiên thể hiện tâm ý với vị hôn phu của mình, không ngờ da mặt ả lại dầy như vậy, quả nhiên là mùa xuân đã tới, một mùa cực kỳ thích hợp để ‘tư xuân’*!
*Tư xuân: tơ tưởng đến những chuyện phóng đãng, dâm dục...
Lúc này, khóe môi mỏng của Bách Lý Kinh Hồng lại bất giác cong lên, có điều, động tác của hắn rất nhỏ, không có ai phát hiện ra.
Hoàng Phủ Dạ lại không thể nói rõ tâm trạng của mình lúc này. Hắn cũng buồn cười, nhưng lại không cười nổi. Ngược lại, Hoàng Phủ Dật lại khẽ lắc cây quạt thủy mặc trong tay, cười vô cùng thoải mái. Hắn chỉ nghĩ rằng, vì lúc nãy Tô Cẩm Bình bị Mộ Dung Song gây khó dễ, nên hiện giờ lên tiếng trả thù mà thôi.
“Tô Cẩm Bình, ngươi nói cái gì?” Mộ Dung Song không còn nhớ được đây là lần thứ mấy trong hôm nay ả bị chọc tức đến phát điên thế này! Vốn ả còn muốn để cho nàng có thể nhập phủ Tam Hoàng tử làm thiếp, rồi từ từ ả sẽ thu phục nàng, một ngày nào đó sẽ khiến nàng mở to mắt mà nhìn cho rõ, ai mới là chủ nhân, ngoan ngoan ngoãn ngoãn mà thuần phục dưới gấu váy của ả. Nhưng hiện giờ, ả đã không còn chút suy nghĩ nào như thế nữa. Một cô nàng như vậy, nếu để vào cửa, thì sớm muộn gì ả cũng bị nàng chọc cho tức chết!
“Hồi Quận chúa, nô tỳ vốn định nói là mùa đông sắp tới. Nhưng không cẩn thận, nên nhất thời nói nhầm. Chỉ là chút việc nhỏ thôi mà, Quận chúa cần gì phải tức giận đến vậy chứ?” Nàng vừa nói, vừa tỏ vẻ khó hiểu.
Câu nói này của nàng suýt thì khiến Mộ Dung Song tức đến hộc máu, đang định mắng mỏ tiện tỳ này, ả lại nghe thấy tiếng ho khẽ của biểu ca nhà mình. Ả thở hồng hộc, khiến lồng ngực phập phồng, cố gắng hít sâu vài hơi, đè nén sự tức giận, sau đó an phận ngồi xuống vị trí của mình, môi khẽ nở nụ cười, làm ra vẻ đoan trang thanh nhã của tiểu thư khuê các, nói: “Vừa rồi bản Quận chúa nhất thời thất lễ, xin các vị đừng để tâm. Có điều, nói mới nhớ, khi bản Quận chúa ở Nam Nhạc, có nghe nói con gái của nhà Thừa tướng, người nào cũng có thể đọc thơ đối từ. Tiểu cung nữ này cũng là con gái của Thừa tướng, chắc cũng không ngoại lệ đúng không? Không biết đứng nghe nãy giờ, ngươi có bài thơ nào hay không?”
Nghe ả nói vậy, mọi người đều có vẻ lúng túng! Mặc dù đám Hoàng Phủ Dạ đã nhìn thấy nàng biểu diễn trong yến tiệc lần trước, nhưng cũng chỉ cho rằng nàng thích âm nhạc, nên mới có thể tài giỏi như thế, chứ không cho rằng nàng giỏi thơ từ. Dù sao, trên tư liệu mà bọn họ có được, đều nói rằng vị tiểu thư này tư chất đần độn, trời sinh yếu đuối, lại bị chính thê của Thừa tướng ức hiếp, cho nên gần như không hề biết gì về cầm kỳ thi họa, sao có thể làm được bài thơ nào hay chứ?!
Có điều, Hoàng Phủ Hoài Hàn và Quân Lâm Uyên lại tỏ vẻ thích thú ngồi xem kịch vui. Dù sao, trong hai người bọn họ, một người có ‘mối thù’ sâu sắc với Tô Cẩm Bình, còn một người thì chỉ muốn Tô Cẩm Bình chết.
Mộ Dung Song nhìn Bách Lý Kinh Hồng đầy vẻ mong chờ, ả chờ cô nàng này tự bêu xấu, nói mình không biết làm thơ, hoặc làm ra một bài thơ chẳng ra gì, chắc chắn sẽ khiến Kinh Hồng ca ca nhìn rõ, cô gái này không xứng với huynh ấy!
Bách Lý Kinh Hồng chợt mở to đôi mắt xám bạc của mình ra. Đương nhiên hắn cũng đã điều tra ra được Tô Cẩm Bình không có khả năng làm thơ. Nhưng dù có hay không, cũng không hề ảnh hưởng gì tới tình cảm của hắn dành cho nàng. Chỉ là, hành động lần này của Mộ Dung Song lại khiến trong lòng hắn càng cảm thấy chán ghét ả hơn.
Tô Cẩm Bình kiên cường cười một tiếng, trong nụ cười còn mang một chút gượng gạo, cố gắng chống chọi, ấp úng nói: “Chuyện này... thơ từ vốn không phải là sở trường của nô tỳ!” Chờ tí nữa bà đây sao chép vài câu thơ, cho ngươi biết ta có hiểu hay không. Ít nhất cũng tốt gấp tỉ lần người có tiếng tài mạo song toàn như ngươi. Để xem lúc đó ngươi sẽ có cảm nghĩ gì?!
Cũng chính vẻ ấp úng này, càng khiến Mộ Dung Song tự tin hơn: “Không sao, cứ đọc thử xem. Mọi người sẽ không giễu cợt ngươi!”
“Vậy... để nô tỳ thử xem sao?” Nàng mở to đôi mắt nhìn mọi người, giống như đang vô cùng sợ hãi việc làm thơ, lại cực kỳ lo lắng mình sẽ xảy ra chuyện xấu, giả vờ giả vịt sợ hãi không yên lòng cực kỳ giống!!!
“Rửa tai lắng nghe!” Mộ Dung Song cười càng đắc ý hơn.