Dường như hắn có thể nhìn thấy tình cảm nồng nàn của nàng bên trong ánh nhìn ấy, hơn nữa còn có thể nhận ra chút tình yêu đối với hắn mà nàng chưa từng nói thành lời thông qua cặp mắt đào hoa kia. Điều này khiến cho khóe miệng hắn nhẹ cong lên, tâm trạng chợt trở nên tốt hơn. Hắn chậm rãi nói: “Được, nàng nói, Cô nghe!”
Lạc Tử Dạ gật đầu, mạch suy nghĩ lại chợt bay xa. Nàng nhẹ nhàng nói: “Vụ hỏa hoạn ấy không phải là ngoài ý muốn, là có người cố ý châm lửa. Cảnh sát... cũng là người của quan phủ, không phụ lòng chén cơm nhà quan mà bọn họ ăn, bọn họ nhanh chóng tìm ra hung thủ. Nguyên nhân là do chuyện trên thương trường, một3mối làm ăn, hai nhà tranh đoạt, cuối cùng mối làm ăn đó rơi vào tay của gia đình kia. Đối thủ không cam tâm, thêm việc gia tộc lớn kia lo lắng một nhà ba người này sẽ uy hiếp đến địa vị của bọn họ nên đã trong ứng ngoài hợp... Cuối cùng hung thủ bị bắt đứng ra trước pháp luật, nhưng chàng biết không? Mối làm ăn đó là do cô con gái kia đột nhiên nhanh trí nên mới nghĩ ra cách đoạt được!”
Khi nói đến đây, gương mặt của Lạc Tử Dạ lộ ra nụ cười khổ như có như không. Phượng Vô Trù thấy rõ nụ cười đó nhưng không cắt lời nàng.
Nàng tiếp tục nói: “Sau khi chân tướng đã rõ ràng, cô bé kia biết do mình quá tài năng1nên mới hại chết cha mẹ. Ngoài việc bị bắt đứng ra trước pháp luật, tên hung thủ kia còn phải bồi thường một số tiền cho cô bé ấy. Thế nhưng nàng không hề đụng tới dù chỉ một phân tiền, nàng nhờ người quyên góp hết số tiền ấy rồi mất tăm mất tích. Sau đó, có một người tên là Yêu Nghiệt đi bới rác rồi nhặt được nàng! Khi ấy nàng rất dơ bẩn, sống một cách vô tri vô giác, thế nhưng vì cha đã dùng hết sức lực mới cứu được mạng của nàng nên nàng không thể chết. Nàng đi theo Yêu Nghiệt, tiếp đó biết một tổ chức, một tổ chức giết người. Trong tổ chức chỉ có ba người, một Lão Đại, một Dạ Mị và một Yêu Nghiệt. Nếu9thêm nàng nữa thì tổ chức đó tổng cộng có bốn người!”
Nàng vừa nhắc đến ba người đó liền chợt nở nụ cười, mây đen trên mặt bỗng bay đi, khiến cho người ta trông thấy một tia nắng mặt trời rực rỡ trên mặt nàng.
Nàng ngửa đầu nhìn hắn, nói: “Chàng biết không? Ba người bọn họ đều là những người đáng sợ nhất trong giới sát thủ, mọi người vừa nghe đến tên của bọn họ đều sợ vỡ mật, nhưng mà bọn họ cũng là những người ấm áp nhất trên đời. Ban đầu cô bé kia không thích nói chuyện, nhưng nhờ sống với bọn họ lâu nên tính tình của nàng mới dần dần trở nên sáng sủa hơn, còn học được rất nhiều thứ. Nàng biết rất nhiều kỹ xảo để giết người,3cũng biết chế tạo vũ khí, nhưng mà nàng không dám lộ ra ngoài. Trong tổ chức sát thủ, nàng có một biệt hiệu là Yêu Vật. Từ khi bắt đầu vào tổ chức này, nàng chưa từng hoàn thành nhiệm vụ giết người nào, nhưng đám Lão Đại vẫn luôn che chở cho nàng, chưa từng vứt bỏ nàng. Lão Đại luôn nói: Ta nuôi ngươi là vì cảm thấy ngươi lợi hại, cho dù ngươi không giết người giúp ta thì cũng tránh được việc ngươi bị những tổ chức khác kéo đi rồi giết người cho người ta, sau đó trở thành đối thủ cạnh tranh của ta. Chẳng qua trong lòng nàng biết sự thật không phải là như thế, Lão Đại luôn là người ăn nói chua ngoa nhưng trái tim lại mềm như3đậu hũ!”
Phượng Vô Trù từng nghe Lạc Tử Dạ nhắc đến những người này khi còn ở trong hang núi nhưng không biết bọn họ lại có địa vị quan trọng đến thế trong lòng nàng. Điều này khiến cho lòng hắn hơi chua, hơi ghen với bọn họ.
Lạc Tử Dạ cũng nhìn hắn, nói tiếp: “Sau khi cha mẹ mất, điều Yêu Vật học giỏi nhất chính là che giấu mình một cách hoàn mỹ. Nàng không thích phô bày sự tài năng của mình ra, thậm chí còn tự cam chịu, mong rằng mình vô dụng thêm một chút lại một chút. Nàng muốn làm một tiểu thư có tiền bình thường, thậm chí là không nên thân để sống hết đời một cách an ổn nhất, như vậy thì nàng sẽ không làm liên lụy và cũng không hại những người bên cạnh mình. Nhưng mà trong một nhiệm vụ giết người lại thất bại, bởi vì một... ngoài ý muốn nhỏ, Yêu Vật chết. Sau khi tỉnh lại, nàng đã trở thành một người tên là Lạc Tử Dạ, hơn nữa cái mông còn bị gậy đánh rất đau, nghe nói là vì Lạc Tử Dạ vô lễ với một vị tướng quân nào đó. Nàng rất tức giận, nhảy dựng lên đòi đi tìm tên tướng quân đó để báo thù, sau đó nàng nhận lầm người nên đắc tội với một “tiểu công túa” vừa có tính tình nóng nảy vừa kiêu ngạo tên là Phượng Vô Trù!”
Nói đến đây, nàng ngước mắt nhìn hắn, hoạt bát chớp chớp mắt.