“Không, chỉ là...” Chỉ là nếu đó thật sự là thân thế của hắn thì nàng sẽ cảm thấy lạnh trong lòng, nàng sẽ cảm thấy... đau lòng. Nàng sẽ không nhịn được bắt đầu suy nghĩ xem trên người hắn có dấu vết bị cắt thịt thật hay không, nàng sẽ... muốn giết kẻ đã đối xử với hắn như thế!
Trông thấy vẻ đau lòng thoáng hiện lên trong con ngươi của nàng, trong lòng Phượng Vô Trù lập tức cảm thấy ấm áp.
Hắn nở nụ cười, ôm lấy nàng rồi nói tiếp: “Đó là một câu chuyện rất đơn giản! Nếu nàng muốn biết thì Cô sẽ nói cho nàng nghe. Khi Cô sáu tuổi, Đế Thác đã từng đối mặt với một đợt thiên tai.3Quốc sư nói rằng Cô là điềm xấu, có mệnh thiên sát cô tinh(*), mang số mệnh giết cha giết huynh đệ, nếu không diệt trừ Cô thì thiên tai sẽ không kết thúc, hơn nữa hoàng tộc Đế Thác cũng sẽ gặp phải tai họa diệt tộc. Sau khi tin tức này lan truyền ra ngoài, dân chúng bắt đầu bàn tán ầm ĩ. Bọn họ đều tin vào lời nói mị dân đó, thậm chí còn viết Vạn Dân thư(**) để xin phụ hoàng thiêu chết Cô! Những vị lão Vương gia trong dòng tộc đều không đành lòng khi thấy Cô thân là người trong hoàng thất mà lại... Do đó bọn họ đều đứng ra hết lòng bảo vệ Cô, nhà mẹ của mẫu1phi cũng đứng ra!”
(*) Mệnh thiên sát cô tinh: số mệnh xui xẻo, thường gây tai họa thậm chí là cái chết cho những người xung quanh.
(**) Vạn Dân thư: thư do dân chúng viết để dâng lên hoàng đế nhằm một mục đích chung nào đó.
Lạc Tử Dạ chỉ lắng nghe chứ không cắt lời hắn, chờ hắn tiếp tục kể.
Hình như tâm trạng của hắn rất bình tĩnh, bình tĩnh giống như đang kể về câu chuyện của một ai khác chứ không phải của chính mình. Hắn chậm rãi nói tiếp: “Thế nhưng không chỉ có mỗi dân chúng tin tưởng lời tiên đoán đó, phụ hoàng cũng tin. Phụ hoàng hạ chỉ nên người trong dòng tộc chỉ có thể nhượng bộ. Khi ấy9mẫu phi vừa đúng lúc đang mang thai, trên tay cậu cũng đang nắm giữ quân đội hùng hậu nên phụ hoàng sẽ không thể làm gì Cô nếu mẫu phi và cậu không đồng ý. Chẳng qua phụ hoàng đã hứa với mẫu phi rằng chỉ cần Cô chết thì phụ hoàng sẽ lập đứa con trai tương lai của mẫu phi làm tân Hoàng đế của Đế Thác. Phụ hoàng có rất nhiều con trai, Cô chỉ là đứa con út của ông mà thôi, cho dù suy tính thế nào thì ngôi vị hoàng đế cũng không đến tay Cô được, huống chi là đứa con mẫu phi sắp sinh ra!”
“Cho nên mẹ chàng...” Lạc Tử Dạ nghe đến đây liền cảm thấy máu trong3người mình đều đóng thành băng.
Hắn cười nhạo, gật đầu: “Không sai! Mẫu phi hoàn toàn tin rằng chỉ cần bà sinh thêm một đứa con trai nữa thì bà sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ, nói không chừng còn có thể trở thành thái hậu oai phong một cõi sau khi phụ hoàng mất, con trai nắm giữ triều chính. Do đó bà bàn bạc với cậu, cậu cũng quyết định bỏ qua. Buổi tối hôm bọn họ đang bàn bạc chuyện đó, Cô vừa đúng lúc ở ngoài cửa sổ!”
“Thối Thối...” Nàng quay đầu nhìn hắn, kề sát vào lồng ngực hắn, hy vọng nhiệt độ cơ thể của mình có thể khiến cho hắn ấm áp hơn.
Hắn cũng ôm chặt lấy nàng, hưởng thụ3sự chủ động hiếm thấy này. Tiếp đó, hắn thấp giọng cười nói: “Tất cả mọi người trong thiên hạ này đều biết chuyện diễn ra sau đó. Bởi vì số mệnh xấu nên Hoàng tử nhỏ của Đế Thác bị ném vào phòng băng, xử phạt cực hình. Quốc sư nói phải lăng trì Cô mới có thể rửa sạch mệnh thiên sát cô tinh của Cô, khiến trời nguôi giận. Cô bị giam trong phòng băng ba ngày ba đêm nên mới bị trúng hàn độc. Về phần lăng trì, thịt ở sau lưng của Cô quả thật đã bị cắt ra... Có điều khi ấy Cô giết vài người rồi cố gắng xông ra ngoài, sau đó nhảy vào sông Liên nổi tiếng khắp thiên hạ, nước sông ở đó còn lạnh hơn cả băng! Ngay lúc Cô nhảy vào sông, Cô đã biết nước sông đó lạnh hơn cả phòng băng. Sau đó Cô mất hết mọi cảm giác, tới khi tỉnh lại thì Cô đã đến Thiên Diệu. Không ai cho rằng một người rơi vào sông Liên còn có thể sống sót, huống chi là một đứa bé sáu tuổi đã phát cóng và bị cắt một lớp da. Chẳng qua phụ hoàng của Cô có vẻ như không thể ngủ ngon khi chưa nhìn thấy thi thể của Cô!”
Hắn nói đến đây lại cười rộ lên.
Lạc Tử Dạ ngước mắt nhìn hắn, cảm thấy lồng ngực nhói đau, quặn thắt: “Cho dù là phòng băng lạnh lẽo hay là nước sông như đóng băng cũng chẳng sánh bằng sự lạnh lẽo trong lòng!”
Hắn nghe thế liền ngẩn ra, sau đó lập tức thấp giọng cười rộ lên. Đôi mắt ma quỷ của hắn quét về phía nàng, nói: “Không sai, phụ hoàng bỏ ta, mẫu phi bỏ ta, người trong thiên hạ cũng muốn ta chết, nhưng mà Cô lại hoàn toàn không muốn chết. Đợi đến khi chuyện năm xưa qua đi, một năm sau phụ hoàng tuyên bố với bên ngoài rằng Cô là Thế tử của Đế Thác, rời nhà đi để học hỏi, đến khi học thành tài rồi mới quay về. Nàng biết năm đó ai là người đặt cho Cô cái tên Phượng Vô Trù không? Là chính bản thân Cô. Hai chữ Vô Trù mang nghĩa người trong thiên hạ sánh vai với Cô, đồng thời cũng mang nghĩa suốt đời không có người bầu bạn, bởi vì Cô là thiên sát cô tinh, là người bị cả thiên hạ vứt bỏ!”
Nàng nghe thế, không nhịn được ôm chặt hông của hắn.
Lòng bàn tay của hắn chạm lên tóc của nàng, sau đó hắn chậm rãi dùng giọng điệu bình tĩnh cười nói: “Chỉ là khi ấy, Cô chưa từng nghĩ rằng đời này sẽ gặp được nàng!”