Ông ta vừa dứt lời, khí áp trong lều dần hạ thấp.
Tim Lạc Tử Dạ đập thình thịch, trong lòng nàng hiểu rõ hôm nay Lạc Túc Phong đang bắt nàng lựa chọn giữa Phượng Vô Trù và Lạc Túc Phong. Một khi nàng trả lời sai, chưa biết chừng Lạc Túc Phong sẽ đột nhiên gây khó dễ cho nàng. Vì vậy nàng đành phải giả ngu, ngẩng đầu đáp: “Phụ hoàng, người đối phó Nhiếp chính vương điện hạ làm gì vậy? Nhiếp chính vương điện hạ là đại công thần của Thiên Diệu ta, mọi người vừa nhắc đến hắn đã sợ vỡ mật, và cũng không có ai dám tùy tiện làm dao động vị trí quốc gia hùng mạnh nhất của Thiên Diệu ta, tại sao người...”
Nàng vừa nói vừa gấp gáp3nghĩ cách đối phó.
Lạc Túc Phong nhìn vẻ mặt ngây thơ của nàng liền đột ngột ngắt lời: “Nhưng con cũng phải nhớ rõ, trước đây lúc con thành lập Thần Cơ doanh đã nói gì với trẫm?”
Lạc Tử Dạ lập tức nhíu mày, bày ra vẻ mặt trung thành và thật thà: “Lúc đó nhi thần nghĩ thế nào, bây giờ nhi thần vẫn nghĩ như thế. Nhiếp chính vương điện hạ có thực lực như vậy, cần phải có một người kiềm chế hắn, bằng không tôn nghiêm của hoàng thất Thiên Diệu ta sẽ mất sạch. Nhưng suy cho cùng, kiềm chế cũng chỉ là kiềm chế mà thôi. Phụ hoàng đã nghĩ đến vấn đề liệu rằng Thiên Diệu ta có giữ được vị trí quốc gia hùng mạnh nhất nếu thật sự2diệt trừ Nhiếp chính vương điện hạ hay chưa? Long Chiêu cũng là quốc gia lớn mạnh, các hoàng tử và công chúa của bọn họ cực kỳ ngạo mạn, điều này chứng tỏ bọn họ không cam tâm cúi đầu trước Thiên Diệu ta. Chắc chắn là sau khi Nhiếp chính vương điện hạ bị tiêu diệt, đội hộ vệ Vương Kỵ sẽ bạo động. Đến lúc đó, nền tảng Thiên Diệu ta sẽ bị dao động, vậy thì Long Chiêu được lợi rồi!”
Nàng vẫn còn nhớ trước đây lúc ở trong cung, vị công công dẫn đường kia đã kể cho mình nghe chuyện liên quan đến cô cô của mình, nhắc tới cái chết của Công chúa Thủy Y có liên quan đến Võ Tu Hoàng, vậy thì chắc chắn cũng liên quan đến1Lạc Túc Phong. Bây giờ nàng nhắc nhở Long Chiêu sẽ được lợi, nói không chừng Lạc Túc Phong sẽ có phản ứng đó!
Quả nhiên, Lạc Tử Dạ đoán không sai. Lạc Túc Phong nghe nàng nói vậy thì chân mày lập tức nhíu chặt vào nhau, đưa mắt nhìn Lạc Tử Dạ, trầm ngâm nói: “Con nói cũng có lý!”
Nhưng lẽ nào chỉ vì nguyên nhân này mà hoàng đế của một nước như ông ta phải ngày ngày nhìn sắc mặt người khác mà làm việc? Cuộc sống gò bó như thế ông ta chịu đủ rồi! Thật sự là Phượng Vô Trù quá kiêu ngạo, nếu hắn ta có thể nể mặt mình một tí trước mặt người ngoài và không ngạo mạn bá đạo đến vậy thì mình cũng chẳng khăng khăng muốn1diệt trừ hắn ta, tự chặt mất hai cánh tay đắc lực của mình làm gì. Nhưng mà ngoài sáng trong tối Phượng Vô Trù đều không chừa cho mình chút thể diện nào. Một người như thế...
“Vậy Thái tử có biết trẫm thân là đế vương nhưng chỉ vì Phượng Vô Trù mà bị người ngoại quốc và người cố đô nhìn bằng ánh mắt như thế nào không?” Lạc Túc Phong nói đến đây thì thở dài một hơi rồi mới nói tiếp: “Thái tử, con là con trai của trẫm, cũng là người kế vị mà trẫm coi trọng nhất, cho nên hôm nay trẫm mới nói với con những lời này. Con phải hiểu cho nỗi khó xử và nỗi khổ tâm khi bắt buộc phải diệt trừ Phượng Vô Trù của trẫm!”
Lời1này nghe có vẻ chân thành tha thiết nhưng Lạc Tử Dạ thừa biết là chẳng có câu nào thật lòng, chẳng qua là Hoàng đế dùng chiêu bài tình thân nhằm mượn sức nàng giúp ông ta đối phó với Phượng Vô Trù mà thôi. Nàng cũng không để trong lòng, chỉ thuận miệng nói: “Nhi thần đã hiểu ý của phụ hoàng! Trên thực tế đúng là Phượng Vô Trù hơi quá đáng thật! Vậy phụ hoàng định làm thế nào?”
Trước tiên cứ giả vờ quy phục, lừa Lạc Túc Phong nói ra kế hoạch đối phó với Phượng Vô Trù rồi tính tiếp. Sau đó nàng cũng tiện trở về bàn bạc với Thối Thối kế sách đối phó, đúng không?