Ánh mắt của nàng ta âm u và lạnh lẽo, vừa có vẻ không dám tin tưởng vừa tò mò về đáp án của Phượng Vô Trù.
Từ xưa đến nay, đàn ông đều thích những người phụ nữ có lòng dạ thiện lương. Cho dù đó chỉ là dáng vẻ giả vờ của phụ nữ, chỉ cần bọn họ lừa gạt đàn ông thành công thì những người đàn ông đó sẽ cho rằng bọn họ là nữ thần ngây thơ trong sáng nhất trên đời. Ngược lại, đối với người phụ nữ có lòng dạ độc ác, tuy rằng những người đàn ông không nói gì nhưng trong lòng cũng chẳng yêu thích nổi. Cũng vì thế nên biểu hiện của Phượng Vô Trù thật sự nằm ngoài dự đoán3của nàng ta!
Nói thật thì Lạc Tử Dạ cũng hơi tò mò về vấn đề của Thân Đồ Miêu, nàng muốn biết Phượng Vô Trù sẽ trả lời như thế nào. Hắn sẽ tỏ ý tin tưởng nàng không làm như vậy hay là có phản ứng nào khác?
Khi nghe câu hỏi đó, Nhiếp chính vương điện hạ chỉ cười lạnh một tiếng rồi dùng đôi mắt sâu thẳm của mình liếc nhìn Thân Đồ Diệm. Thân Đồ Diệm lập tức cúi đầu, vẻ mặt xấu hổ. Huynh trưởng đã từng cảnh cáo hắn rằng phải coi chừng Miêu Nhi nhiều một chút, nhưng mà do hắn không làm được nên bây giờ mới có trò cười thế này đây.
Sau khi liếc nhìn Thân Đồ Diệm xong, giọng nói lạnh lùng2và từ tính của Phượng Vô Trù mới vang lên: “Chẳng qua chỉ là một con kền kền mà thôi, Cô không quan tâm Lạc Tử Dạ có phải là người bóp chết nó hay không. Cho dù Lạc Tử Dạ bóp chết tất cả những con kền kền trong đại mạc này đi nữa thì Cô đều tò mò muốn biết ai dám nói một câu không hài lòng với y!”
Thân Đồ Miêu nghẹn họng vì lời nói của hắn.
Lạc Tử Dạ cũng sững sờ một lát. Nàng ngước mắt nhìn Phượng Vô Trù, hắn cũng cúi đầu nhìn nàng, trong đôi con ngươi của hắn ngoài vẻ cưng chiều, bao dung ra thì còn có cả sự kiêu căng bá đạo mà nàng thường thấy nữa. Giọng nói mê1hoặc của hắn mang ý cười nghiền ngẫm: “Ồn ào xong chưa?”
Vẻ trêu đùa ít khi có trong lời nói của hắn khiến cho gương mặt cười nhăn nhở của Lạc Tử Dạ đỏ lên. Nàng hiểu ý của hắn, hóa ra hắn đã sớm biết nàng giả vờ rồi, chẳng qua hắn không nói rõ ra mà thôi. Giả vờ khóc, giả vờ ồn ào và giả vờ oan ức!
Sau khi đỏ mặt, nàng đứng thẳng người, không chỉ không cảm thấy lúng túng mà còn liếc nhìn Thân Đồ Miêu rồi nói: “Chẳng qua là gia thấy người ta khóc cực khổ quá, sợ nàng ta diễn kịch một mình không có ý nghĩa nên mới làm vậy thôi.”
Khóe miệng Thân Đồ Diệm và Thân Đồ Miêu đều giật1giật. Bọn họ đều nhìn thấy dáng vẻ của Lạc Tử Dạ khi nãy, thậm chí còn không cho là Lạc Tử Dạ giả vờ khóc nữa cơ đấy!
Thân Đồ Diệm lập tức nói: “Nếu mục đích của Thái tử chỉ là con kền kền này thì chắc hẳn không còn chuyện gì nữa rồi, vậy bản điện hạ dẫn Miêu Nhi về trước đây!”
Hắn nói xong nhưng không dám đi luôn mà ở lại chờ Phượng Vô Trù lên tiếng. Trên thực tế, hắn nói như thế là để cầu xin tha thứ thay cho muội muội nhà mình, bày tỏ nếu Thân Đồ Miêu đã đưa kền kền cho bọn họ thì cũng tính là nàng ta đã bị dạy dỗ rồi, vậy nên xin bọn họ tha cho1Thân Đồ Miêu một lần, để cho hai huynh muội quay về.
Nhưng, Nhiếp chính vương điện hạ chưa lên tiếng. Lạc Tử Dạ quan sát Thân Đồ Miêu từ trên xuống dưới, sau đó nói với Thân Đồ Diệm: “Vương tử gấp cái gì, công chúa còn chưa nói muốn quay về mà. Công chúa còn muốn nói gì không?”
Thân Đồ Miêu thoáng nhìn Lạc Tử Dạ, sau đó lại liếc nhìn con kền kền của mình đang nằm trong tay Diêm Liệt. Nàng ta khóc thút thít một lát rồi nói: “Bản vông chúa không còn gì để nói, nhưng Thái tử, ngươi không cảm thấy mình khinh người quá đáng sao?”