1ạc Tử Dạ nghe đến đây cũng nhìn sang Phượng Vô Trù, ý bảo hắn bình tĩnh lại, đừng có nóng giận. Tiếp đó, nàng chợt nhướng mày, mở miệng nói: “Công chúa đã quan tâm đến việc này có nghĩa là công chúa định gỡ hết xương của kền kền ra rồi mới đưa thịt cho bản Thái tử ăn à? Nhắc tới mới nhớ, dù sao đây cũng là con kền kền mà công chúa mời gia ăn, nếu như gia bị hóc xương thì có khác gì công chúa có lòng tốt nhưng lại làm chuyện xấu đâu. Nếu đã vậy thì chi bằng công chúa tự mình gỡ xương trước đi, sau đó bản Thái tử mới thưởng thức món ăn sau được không?”
Thân Đồ Miêu lại tái xanh mặt, không ngờ rằng Lạc Tử Dạ lại thuận nước đẩy3thuyền như vậy. Nàng ta lập tức mở miệng nói: “Bản công chúa không biết cách gỡ xương, mời Thái tử hãy gọi người khác đi!”
Lạc Tử Dạ không chỉ ăn con kền kền mà mình vất vả nuôi ba năm mà còn muốn mình gỡ xương cho à? Lời như thế mà Lạc Tử Dạ cũng có thể nói được, thật sự là khinh người quá đáng mà!
Lạc Tử Dạ cười một tiếng, trưng vẻ mặt tươi cười ra rồi nói: “Công chúa, bản Thái tử không có cầu xin ngươi giúp gỡ xương mà là ra lệnh cho ngươi phải làm! Nếu như công chúa không biết thì có thể học ngay bây giờ. Bản Thái tử tin rằng với thân phận cao quý và tư chất thông minh của công chúa, chỉ cần ngươi muốn học thì hiển nhiên sẽ có2rất nhiều người muốn dạy cho ngươi, hơn nữa ngươi còn có thể học rất tốt nữa là đằng khác. Bản Thái tử tin chắc công chúa có thể làm tốt chuyện này cho bản Thái tử!”
Dám nguyền rủa nàng hóc xương à? Nói thật, Lạc Tử Dạ không hứng thú với việc ăn thịt kền kền cho lắm, mục đích của nàng chỉ là dạy dỗ Thân Đồ Miêu một chút mà thôi. Chẳng qua việc Thân Đồ Miêu tự mình bóp chết con chim đó đã chứng tỏ rằng nàng ta hoàn toàn không quan tâm đến nó... Cho nên nàng chỉ nói mình muốn ăn thịt con kền kền đó thôi, còn việc bắt nó về rồi có ăn thật hay không thì chưa nói tới. Chẳng qua, nếu Thân Đồ Miêu đã nguyền rủa nàng hóc xương thì cứ để1Thân Đồ Miêu gỡ xương cho nàng là được rồi!
“Ta...” Mọi lời nói của Thân Đồ Miêu đều bị nghẹn ngay cổ họng. Lạc Tử Dạ nói rằng đây là mệnh lệnh chứ không phải là cầu xin.
Chuẩn Cách Nhĩ thuộc đại mạc, nhưng đại mạc đã sớm trở thành thuộc địa của Thiên Diệu dưới đội quân tinh nhuệ của Phượng Vô Trù. Lạc Tử Dạ là Thái tử của Thiên Diệu, tất nhiên là thân phận của nàng cao hơn Thân Đồ Miêu rất nhiều. Do đó, khi Lạc Tử Dạ ra lệnh cho nàng ta làm thì nàng ta chỉ còn cách học làm nó mà thôi.
“Thế nào? Công chúa còn có thắc mắc gì hả?” Lạc Tử Dạ cười nhìn nàng ta, sau đó lại dùng ánh mắt làm yên lòng Phượng Vô Trù, ra hiệu cho hắn không cần1phải làm gì cả.
Rất hiển nhiên, Thân Đồ Diệm và Phượng Vô Trù có quan hệ rất tốt. Bao lâu nay, nàng ít khi trông thấy Phượng Vô Trù sóng vai đi với một người đàn ông nào đó, thậm chí còn trò chuyện vài câu như vậy. Thân Đồ Diệm cũng xem hắn như là huynh trưởng, nói không chừng trong lòng hắn cũng xem Thân Đồ diệm là em trai của mình. Làm sao Phượng Vô Trù có thể ra tay với Thân Đồ Miêu được?