Lý do khiến cho hắn ta tức giận đến nỗi phải nôn ra máu, là sau khi hắn ta bị đạp một cú và bị nghiền thêm mấy cái, xương sườn cũng chỉ mới gãy mất một cây. Tuy nhiên sau đó, người kia trong lúc đang giận dữ mắng cái gì mà đồ đồng tính chết tiệt, đồ ẻo lả yếu đuối, đồng thời còn nghiền chân thêm vài cái! Thế là, số xương sườn bị gãy của hắn ta mới biến từ một thành hai! Mà tức ở chỗ là mấy câu chửi đồng tính ẻo lả kia chắc chắn không phải đang mắng hắn ta! Chính hắn ta xông lên ám sát nên bị Phượng Vô Trù đánh cho gần chết, đây là vấn đề của bản thân hắn ta, cho nên hắn ta cũng không đôi co rầu rĩ gì chuyện này làm gì. Nhưng Phượng2Vô Trù chỉ vì bực tức Doanh Tần mà xem hắn ta như cái bao cát để trút giận, chuyện này hắn ta không nổi cáu mà được à?
Trong khi đó, thuộc hạ của hắn ta vẫn đứng ngoài cửa đợi ngự y điều trị cho chủ nhân của mình. Gã đã đứng đây một lúc rất lâu rồi mà không dám đi vào.
Bởi vì lúc này, lửa giận của chủ nhân thật sự đang bùng cháy rất dữ dội. Nếu bây giờ còn vào thông báo rằng đám người được phái đến phủ Thái tử ám sát Doanh Tần đã thất bại, không những thể còn bị diệt sạch toàn bộ, vậy thì chắc chắn chủ nhân sẽ càng tức giận hơn. Có khi lại ảnh hưởng tới tình trạng vết thương, khiến nó tệ hơn cũng không chừng!
Càng nghĩ, gã lại càng không dám vào trong. Thế nhưng,8đây cũng không phải là chuyện mà gã dám thật sự giấu giếm không vào bẩm báo! Còn ở trong phòng, sau khi băng bó cho Minh Dận Thanh xong, ngụy khuyên nhủ thêm: “Vương gia, xin thứ lỗi cho lão thần lắm miệng. Hiện giờ bệ hạ suốt ngày chỉ biết ăn chơi vui đùa, nếu ngài thay thế được ngôi Hoàng đế của Phương Minh chúng ta thì đối với rất nhiều người, đây thật sự là một tin tốt! Đó cũng là nguyên do vì sao trong triều có nhiều người ủng hộ ngài như vậy. Lão thần hy vọng, trong tình hình như hiện nay, ngài có thể bảo vệ chính bản thân mình thật tốt! Tuyệt đối không được làm chuyện lỗ mãng thiếu suy nghĩ như vậy nữa, đang yên lành lại đi trêu chọc Phượng Vô Trù! Hành động ấy chẳng mang lại6chút lợi lộc gì cho ngài cả!”
Ông ta nghĩ rằng chuyện đại sự hàng đầu mà Minh Dận Thanh phải làm bây giờ, chính là leo lên ngôi Hoàng đế Phượng Minh trước, chứ không phải ôm ấp những mơ tưởng viển vông nào khác. Chuyện trước mặt mà còn chưa giải quyết được gì, thế mà lại muốn một bước lên trời, mưu tính muốn đối phó với Phượng Vô Trù. Suy nghĩ ấy thật sự rất xa vời không thiết thực, nó sẽ chỉ mang đến thiệt hại cho Minh Dận Thanh mà thôi!
Không ngờ những lời lão ngày vừa nói lại khiến cơn giận trong lòng Minh Dận Thanh nguôi ngoai đi một chút. Hắn ta từ từ nhắm hai mắt lại, im lặng một thoáng rồi cuối cùng chậm rãi gật đầu: “Ngươi nói đúng!”
Hiện nay, dù là Hiến Thương Dật Phong hay là Hiến Thương3Mặc Trần, bọn họ đều được trợ thủ của Hoàng đế - Long Ngạo Địch giúp đỡ, nên hiển nhiên không dám đối địch với Phượng Vô Trù.
Vậy mà hắn ta lại mê muội lao ra, lầm tưởng rằng Phượng Vô Trù đang bị thương nặng thì nên tận dụng thời cơ, cuối cùng lại tự mình hại mình, bị đánh một trận nhớ đời! Tất cả mọi hậu quả lúc này cũng chỉ có thể trách bản thân mình đã phán đoán sai, trong thoáng chốc thấy tình trạng của Phượng Vô Trù thì vui mừng đến nỗi quên tính toán những mặt khác.
Không những thế, cứ cho rằng mình may mắn đánh bại được Phượng Vô Trù đi, nếu bây giờ hắn chết thật rồi, các thế lực khắp nơi nhất định sẽ rục rịch nổi dậy! Mà bản thân mình, ngay cả ngôi vị Hoàng đế của5Phương Minh vẫn còn chưa ngồi được. Trong khi người của những quốc gia khác đã sốt ruột tranh nhau đi giành lấy thiên hạ thì mình vẫn đang bày mưu cố gắng soán ngôi trong triều đình Phượng Minh! Như vậy, hiển nhiên mình sẽ rất bất lợi...
Sau khi suy tính rõ ràng, tâm trạng của hắn ta bình tĩnh hơn rất nhiều. Có điều, trong đầu hắn ta lại sực nhớ ra, hình như trước khi mình rời đi, Phượng Vô Trù đã lẩm bẩm rằng Doanh Tần sẽ trở thành chướng ngại vật lớn nhất trên con đường leo lên ngai vàng của hắn ta?