5òn mấy câu vừa rồi của hắn nữa, đùa nhau chắc, nàng rõ ràng là một cá thể tồn tại độc lập, là một người sống sờ sờ, làm sao lại biến thành đồ vật của hắn chứ?
Tuy rằng thầm nhổ nước bọt trong lòng nhiều lần là thế nhưng nàng cũng không dám mở miệng thể hiện sự bất mãn của mình, trêu chọc tên xấu tính thích kiếm chuyện này, để tránh việc hắn lại làm ra mấy chuyện điên rồ không ai chịu nổi!
Thế nên nàng không hề phát biểu bất kỳ ý kiến gì, chỉ sửa sang vạt áo của mình rồi buộc chặt dây lưng lại, mở miệng nói: “Gia đi ra ngoài lâu như vậy rồi, nói không chừng người trong phủ Thái tử sẽ tìm tới đây! Dù sao ngươi cũng không có chuyện gì, gia đi về2trước vậy!”
May mắn là người cổ đại đều mặc trường bào, vì vậy mặc dù quần trong bị xé rách nhưng có mấy lớp trường bào thì vẫn có thể che kín nửa người dưới lại, đặc biệt là cũng che gần hết cẳng chân thể nên cứ như vậy mà đi ra ngoài cũng không có vấn đề gì. Mà Nhiếp chính vương điện hạ cũng bởi vì hôm nay nàng thuận theo và đáp lại hắn nên tâm trạng rất tốt. Thế nên cũng không gây khó dễ cho nàng, còn trầm giọng hỏi: “Có muốn thứ gì hay không?”
Hiếm khi thấy tên tiểu tử này lại nghe lời như vậy, Nhiếp chính vương điện hạ cảm thấy mình nên khen thưởng chút gì đó.
Hắn vừa nói xong, Lạc Tử Dạ cau mày suy nghĩ một lúc. Còn chưa kịp phản ứng vì8sao hắn lại hỏi cái này, đã ngay lập tức trả lời: “Nói tới muốn thứ gì, thì ta cũng đang muốn tìm một thứ đấy! Là đá quý lấp lánh như ánh sao...” Lúc nàng nói những lời này cũng không suy nghĩ gì khác, vừa nói vừa bước xuống giường mang giày của mình vào. Món đồ kia nàng đã đồng ý với Doanh Tần, khi đã hứa với người khác, tất nhiên là phải làm đến nơi đến chốn! Thế nên, nếu như nói có muốn đồ vật gì thì thứ đầu tiên nhất định phải là món đồ này!
Nhiếp chính vương điện hạ nghe xong lời này cũng không liên tưởng gì nhiều, chỉ cho là nàng muốn. Hắn âm thầm suy nghĩ, đá quý trong tay mình có không ít nhưng đá quý có thể so sánh được với vì6sao thì không có. Vậy, sau này tìm cho tên tiểu tử này một viên là được rồi!
Nghĩ đến đây, hắn gật gù, lập tức lại hỏi: “Còn gì nữa không?” Hắn hỏi lại, Lạc Tử Dạ liền cảnh giác. Nàng mở mắt ra liếc nhìn hắn, ánh mắt chất chứa vẻ nghi ngờ, hỏi: “Rốt cuộc người hỏi cái này để làm gì? Không phải ngươi muốn đưa ta lễ vật gì đó để cảm ơn việc ta đã chăm sóc cả một đêm đấy chứ?” Lúc nàng mở miệng, đuôi lông mày cũng hơi nhếch lên. Dáng vẻ kia nhìn có hơi không đứng đắn!
Nhiếp chính vương điện hạ nghe xong lời này cũng không tỏ ý kiến gì. Chỉ híp đôi mắt ma mị của mình lại, nhìn nàng cảnh cáo: “Trả lời vấn đề của cô là được rồi!” Tên tiểu3tử này chỉ cần cho chút mặt mũi là liền được nước lấn tới!
Lạc Tử Dạ cũng không muốn tìm đường chết, tự chuốc phiền toái cho mình, nên nghiêng đầu, suy tư một lát. Nàng nhanh chóng nghĩ đến tiền bạc của mình, liền quay đầu về phía hắn hỏi: “Ta thật chẳng muốn gì khác. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, ngươi có thể trả hết số tiền kia cho ta không? Chính là số tiền lần trước ta đến đây... là lần trước nữa, lúc đến đây, ta có nói sẽ cùng đi du xuân với ngươi, sau đó lúc về quên mang theo đó!”