Những lời tiếp theo của hắn gần như rít ra qua kẽ răng mà nói: “Thái tử, ngài nghĩ nhiều rồi! Quả thật tối qua mạt tướng đã tình cờ gặp Hiên Thương Phong vương nhưng cũng chỉ thuận miệng chào hỏi trò chuyện vài câu với TV nhau thôi! Mạt tướng là một người đàn ông rất bình thường, tuyệt đối không có quan hệ thân mật gì với Hiên Thương Phong vương cả!” Các đại thần ở đó đợi Long Ngạo Địch nói hết câu2rồi mới dời ánh mắt khỏi người hắn. Lúc này, Lạc Tử Dạ lại bước lên, bày ra dáng vẻ như thể nàng rất thấu hiểu. Nàng vỗ vỗ vai Long Ngạo Địch, mở miệng nói: “Ôi trời! Long tướng quân, đừng có ngại mà. Thật ra, mặc dù giữa đàn ông với nhau có rất nhiều chuyện mà người khác không thể nào hiểu nổi, nhưng bản Thái tử vẫn hiểu được! Tấm chân tình người dành cho Hiên Thương Phong vương, bản Thái tử nhìn8thấy rất rõ, thế nên ngươi không cần phải cãi chày cãi cối mãi thế! Ấy, sắp đến giờ rồi, chúng ta vẫn nên tranh thủ vào triệu thì hơn!”
Sau khi nói xong, nàng cũng không thèm để ý đến sắc mặt xám xanh của Long Ngạo Địch nữa mà cầm cây quạt lên, vừa ngáp vừa bước vào trong triều. Hai kẻ đó, một tên thì sai người đi trộm bản vẽ cấu tạo đại bác của nàng hai lần, đừng tưởng rằng chỉ vì đêm6qua giúp nàng ngăn cản Long Ngạo Địch là có thể tha thứ được. Mà tên còn lại, nửa đêm nửa hôm không ngủ được lại đi chặn đường muốn giết nàng. Toàn là kẻ ngứa đòn! Bây giờ không đòi lại một ít lợi lộc sao mà được chứ?
Nàng dứt khoát rời đi, bỏ lại Long Ngạo Địch tức tối đứng ở cửa cung, không biết mình nên nói gì nữa. Bởi vì lúc này, cho dù hắn có bào chữa phân bua gì thì trong3mắt những người khác cũng là vì không muốn công khai thừa nhận mình là đoạn tụ mà thôi. Những lời hắn nói ra lúc này đều sẽ trở thành lời ngụy biện!
Nhóm đại thần ở phe của Phượng Vô Trù nghe được cuộc trò chuyện vừa rồi liền lướt ngang qua người Long Ngạo Địch, nói với hắn những lời bày tỏ sự quan tâm” đặc biệt của mình: “Long tướng quân, ngươi hãy yên tâm đi! Liên quan đến chuyện đêm qua, chúng ta hoàn5toàn không biết gì hết. Thanh danh của người sẽ không bị ảnh hưởng gì đâu!” Bọn họ không biết gì hết? Câu này nghe giống hệt như đang nói là “bọn ta biết hết mọi chuyện rồi” ấy! Ngay sau đó, một người khác cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, đúng vậy! Chúng ta không phải là kẻ lắm miệng thích đi nói lung tung. Tình yêu là một thứ rất diệu kỳ, nó luôn biết cách khiến cho người ta không thể khống chế được lòng mình, thậm chí còn quên mất đối phương cũng là đàn ông giống mình nữa! Ôi, thật hy vọng tướng quân và Hiên Thương Phong vương có thể đi đến hồi kết mỹ mãn!”
Bọn họ là người của Phượng Vô Trù, xưa nay luôn chướng mắt Long Ngạo Địch. Không những thế, trước đó Diêm Liệt đại nhân phải người đến thông báo, nói rằng người mà Thái tử muốn đối phó cũng chính là kẻ mà Vương không ưa! Bởi vậy, lúc này bọn họ có được cơ hội hiếm hoi thì đương nhiên phải đâm thọt vài câu.
Long Ngạo Địch đang định mở miệng nói gì đó thì đã có người khác cướp lời: “Mà thực ra, muốn hai nước có được quan hệ tốt đẹp, biện pháp tốt nhất chính là liên hôn! Nếu Long tướng quân đã có thể chung sống hòa thuận với Hiên Thương Phong vương, chi bằng chúng ta xin bệ hạ hạ chỉ, đưa Long Tướng quân đến Hiến Thương kết làm thông gia. Có khi chuyện này lại thành một giai thoại đẹp ấy chứ! Không những thế, quan hệ giữa Hiến Thương và Thiên Diệu chắc chắn cũng sẽ hòa hợp hơn!” “Ôi trời, nếu thật sự được như vậy thì Long tướng quân chính là đại công thần của nước Thiên Diệu chúng ta rồi!” Lại có thêm một đại thần khác chen miệng, lời lẽ tựa như đang nịnh hót: “Đến lúc đó, Long tướng quân sẽ thăng quan tiến chức vùn vụt, lên như diều gặp gió, trở thành nam vương phi đầu tiên trong lịch sử! Khi ấy mong ngài đừng quên mấy người từng cùng phục vụ triều đình với ngài như chúng ta đấy!”
Sắc mặt Long Ngạo Địch thay đổi liên tục, hết tái lại xanh, hết xanh lại tím. Đôi mắt hắn đỏ ngầu như máu, nhìn trùng trùng vào bóng lưng của Lạc Tử Dạ ở cách đó không xa, trong lòng chỉ hận không thể lập tức xông lên chém đối thằng nhãi chết tiệt đó!
Mặt khác, mấy tướng quân phe của Long Ngạo Địch cũng không thể để yên, nhanh chóng mở miệng bảo vệ thủ lĩnh của mình. “Đúng là nực cười! Thái tử chỉ thuận miệng nói vài câu thôi mà các vị đại nhân đã hùa theo cả chục câu như thế. Các vị cho rằng Long tướng quân dễ bắt nạt lắm đấy à? Long tướng quân dễ tính nhưng ông đây thì không. Nếu các ngươi còn đứng đây nói nhăng nói cuội nữa thì đừng trách tại sao ông đây không khách sáo!” Một vị tướng quân trực tiếp dùng vũ lực uy hiếp.
Nhóm đại thần kia quay sang nhìn nhau có vẻ như rất sợ hãi. Họ nhanh chóng rời đi, không quên bỏ lại một câu: “Hừ! Người lỗ mãng thì muôn đời vẫn cứ lỗ mãng!” “Các ngươi!” Vị tướng quân nọ nổi giận, có vẻ như định ra tay thật! Long Ngạo Địch hơi nhấc tay lên, ra hiệu cho gã ngậm miệng lại. Bấy giờ gã mới thôi không đôi co nữa, bực bội đè nén một bụng lửa trong lòng, trừng mắt nhìn đám người kia... Trong khi đó, Long Ngạo Địch vẫn dán chặt mắt vào bóng lưng của Lạc Tử Dạ, ánh mắt tối sâu hơn vài phần... (