trong lòng. Nói chung lòng người là thứ để người chơi đùa, đại sư Định Viễn là vậy, bản Thái tử cũng vậy. Mặt lương thiện của con người lại bị người tính kế chà đạp thể, có lẽ ngươi rất đắc ý những người như ngươi đây, Lạc Tử Dạ ta không thể nào kết giao!”. Nàng nói xong, sắc mặt nàng lạnh lùng, tiếp tục đi ra ngoài.
Nhưng mà, Hiến Thương Dật Phong chỉ vào thanh kiếm cách đó không xa, nhanh chóng cười nói: “Thái tử cần gì phải tức giận? Nếu Thái tử thật sự để ý, lát nữa cầm kiếm ám sát bản vương, diễn một màn ép bản vương nói ra chân tướng về long mạch thật sự, chẳng phải xong sao? Bản vương sẽ dùng hết sức phối hợp với ngài!”
Hắn nói xong2lời này, trên gương mặt còn thoáng hiện lên ý cười. Lạc Tử Dạ nghẹn họng, cảm thấy lòng dạ người này thật không phải sâu ở mức bình thường. Kẻ tốn công sức tâm tư bày kế là hắn, vậy mà chỉ cần hắn muốn thì phá vỡ cục diện cũng chỉ là chuyện trong tích tắc, giống như bây giờ vậy! Lạc Tử Dạ cũng không khách khí với hắn, sải bước đi đến chỗ thanh kiếm kia, rút ra: “Ồ, vậy thì để người chịu uất ức rồi!”
Nàng dứt khoát quả quyết như vậy khiến Hiến Thương Dật Phong lại khẽ bật cười.
Sau nụ cười này, hắn lại đột ngột vui vẻ mở miệng: “Thái tử phản cảm với kế của bản vương như thế, vậy chẳng lẽ Thái tử nghĩ rằng, người mà ngài đang quan8tâm lo lắng bây giờ đều đơn giản hết sao? Chẳng phải bọn họ đều đang tính kế ngài đó sao?”
Hắn vừa nói xong, Lạc Tử Dạ hơi mím môi, chờ câu tiếp theo. Hắn lại mở miệng: “Tính tình Phượng Vô Trù cố chấp, cứng rắn, bản vương không nhắc tới, chắc hẳn Thái tử cũng biết, hắn ta không thèm tính kể ngài nhưng hắn ta cũng không phải là người dễ chọc vào. Lạc Tiểu Thất, bông hoa thuần khiết trong lãnh cung, thật sự có thể nở rộ trắng nõn không tỳ vết ư? Còn về Doanh Tần...”
Nói tới đây, hắn dừng lại.
Lạc Tử Dạ lập tức nghiêng đầu nhìn hắn, nhíu mi hỏi: “Doanh Tẩn như thế nào?” Phượng Vô Trù thì nàng biết rõ! Còn về Tiểu Thất, nàng cũng biết đối phương có6lẽ không đơn giản nhưng lúc đó đứa bé ấy khiến nàng bỗng chốc thấy mềm lòng, lại xúc động trong nháy mắt, cho nên đã quyết định bất kể như thế nào cũng phải bảo vệ hắn. Doanh Tần không đơn giản, nàng cũng biết nhưng bởi vì cảm thấy người này rất giống với mình trước kia, cho nên mới muốn giúp hắn, mà lời này của Hiến Thương Dật Phong...
Sau khi Hiến Thương Dật Phong nghe xong, lại rót một ly trà. Dáng vẻ kia càng thêm nhàn nhã, hơi mỉm cười nói: “Còn về Doanh Tần, đếm qua Minh Dận Thanh phái người ám sát Doanh Tần, còn mình đích thân ám sát Phượng Vô Trù, cuối cùng bị Phượng Vô Trù đánh trọng thương! Nhưng đến buổi tối, hắn lại bị người ta ám sát3trong dịch quán. Với tính cách của Phượng Vô Trù, nếu đã bỏ qua rồi đương nhiên hắn sẽ không nuốt lời. Như vậy suy ra, mấy kẻ kia, ngoại trừ là người của Doanh Tần, còn có thể là ai? Thái tử cho rằng, người có thực lực như hắn ta, lại cần đến sự che chở của ngài và phủ Thái tử sao?”
Hắn nói xong lời này, bỗng nhiên Lạc Tử Dạ cũng bắt đầu cảm thấy mình giống như một kẻ ngu! Nàng ném thanh kiếm đang cầm xuống, đưa tay ra: “Bản Thái tử cũng không muốn người phối hợp diễn kịch gì với ta hết, cho gia một viên đá quý, chuyện này liền xóa bỏ!” Nàng chợt nhớ ra, Doanh Tần không muốn gặp nàng nhưng hắn nhất định thích nhìn thấy tiến, có5lẽ đã quý hữu dụng!
Ngoài Phượng Vô Trù chưa bao giờ dùng âm mưu hại nàng, những người khác, mỗi một người đều không đơn giản, có lẽ chỉ có nàng là ngu ngốc, muốn bảo vệ bọn họ, kết quả mình luôn là kẻ bị bày mưu tính kế đến thê thảm nhất! Phượng Vô Trù phải đi gặp. Mà Doanh Tần, rốt cuộc hắn sao rồi, hôm nay nàng cũng muốn đích thân đi hỏi!