“Ừ!” Lạc Tử Dạ gật đầu, thị vệ kia mới rời đi.
Đáp Đáp ở bên cạnh đã bĩu môi lên tiếng: “Thái tử, nô tỳ đề nghị người vẫn nên đi thăm Doanh Tấn công từ trước đi, hôm qua người đã trông Nhiếp chính vương cả đêm rồi, Doanh Tần công tử thật đáng thương!” Sau khi nói xong, nàng như nghĩ đến điều gì, lại tiếp tục: “Haiz, nhớ tới lúc người đi, Thất hoàng tử điện hạ trông cũng thật đáng thương!” “Đúng vậy! Đều rất đáng thương!” Lạc Tử Dạ hơi cạn lời gật đầu, lên xe ngựa định đi về trước, cũng mở miệng nói: “Từng người từng người đều đáng thương đến nỗi bản Thái tử thật muốn mua một xe cải trắng, sau đó2đánh xe ngựa đi khắp nơi giúp đỡ người nghèo!” Đáp Đáp: “...” Sao nàng lại cảm thấy trong câu này của Thái tử hơi có mùi vị châm chọc nhỉ, là nàng đã suy nghĩ nhiều sao?
Lạc Tử Dạ thực sự không biết nói gì, bởi vì Hiến Thương Dật Phong mới vừa nói bọn họ không hề đơn giản, rốt cuộc vẫn khiến nàng thấy không thoải mái. Hơn nữa nàng còn không hề biết, từ khi nào mình bỗng nhiên trở nên được ưa chuộng như vậy, ai cũng đều hy vọng nàng tới thăm, rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào mà nàng trở nên được chào đón như thế? Đang mải suy nghĩ, xe ngựa đã tiến về trước được một hồi, bỗng nhiên ngừng8lại. Lạc Tử Dạ tưởng là đã đến nơi, đang định xuống xe. Phu xe chợt mở miệng nói: “Thái tử điện hạ, là Tam công chúa của Long Chiêu, ngựa của công chúa đang chắn ở trước mặt chúng ta. Bây giờ con đường này quá hẹp, sợ là không qua được, chúng ta có nhường hay không?” Dựa theo lễ tiết mà nói, Thái tử là người thừa kế Thiên Diệu; trong toàn bộ hoàng triều Thiên Diệu, ngoài Hoàng thượng và Nhiếp chính vương cùng với vài vị cung chủ nương nương là phải nhường đường, thì đối với những người khác đều không cần. Hơn nữa Võ Lưu Nguyệt là khách, khách chạy đến địa bàn của chủ nhân cản đường, đương nhiên cũng là điều không6đúng.
Cho nên, lúc này người nên nhường là Võ Lưu Nguyệt.
Lạc Tử Dạ nghe vậy, nhướng mi mắt lên, hỏi một câu: “Nàng ta có nhường đường không? Nếu như nàng ta biết chút quy tắc về lễ tiết, chịu nhường đường thì bản Thái tử cũng sẽ nhường, gia đây là đàn ông nên để cho nàng ta đi trước. Nếu nàng ta không chịu nhường, vậy thì bản Thái tử nhất định cũng sẽ không. Người xem nàng ta nói gì trước đã!”
Nàng đối xử với người khác thể nào, xưa nay cũng chỉ xem người ta đối xử với nàng ra sao. Có điều hôm nay trời nóng, nàng cũng lười giằng co với ả này ngoài đường. Mà đang êm đẹp, Võ Lưu Nguyệt sớm không3xuất hiện, muốn không xuất hiện, cứ phải xuất hiện trên đường phố vào lúc này, lại còn đối đầu với xe ngựa của nàng. Nếu nói nàng ta kia không cố ý, Lạc Tử Dạ thật sự không tin!
Nàng nói xong lời này, người hầu cũng đã hiểu, lập tức quay đầu đi, nhìn xe ngựa đối diện, thái độ cũng rất cương quyết.
Mà trên thực tế, Võ Lưu Nguyệt quả thực là cố ý! Lúc này, phu xe trên xe ngựa bên kia mở miệng nói: “Còn không mau cút đi, xe ngựa của công chúa bọn ta, các ngươi cũng dám cản!” Phu xe của Lạc Tử Dạ cũng nổi nóng, vừa nghe thấy lời này, lửa giận lập tức bốc lên. Hắn ta hừ lạnh một tiếng,5mở miệng nói: “Mắt chó của người mù rồi sao, người biết trong xe ngựa là ai không? Chính là Thái tử Thiên Diệu của bọn ta! Một công chúa Long Chiếu của ngươi, lại dám ngang ngược trên địa bàn của Thiên Diệu ta!”
Hắn vừa nói xong, dân chúng đi lại bên cạnh lập tức dừng bước chân.