5iêm Liệt còn chưa nói hết câu đã lập tức cảm thấy áp lực không khí xung quanh đều trở nên lạnh lẽo.
Vương vốn là kiểu người lúc không giận đã rất uy nghiêm rồi, bây giờ Vương đang nổi giận, vậy uy nghiêm này... Sau khoảnh khắc lặng im trong chốc lát, Nhiếp chính vương điện hạ cười lạnh một tiếng, tốc độ cũng nhanh hơn. Hắn xẹt qua những ngọn cây xung quanh như một cơn gió. Cây cối bị cơn gió điên cuồng này tàn phá, rất nhiều cây bị gãy luôn! Nhìn tình hình này cũng đủ thấy bây giờ hắn đang cực kỳ không vui.
Diêm Liệt lập tức đuổi theo, lên tiếng hỏi: “Vương, ngài định đi làm gì vậy?” “Làm cho hắn ta cút đi!” Phượng Vô Trù chỉ nói năm chữ, nhưng Diễm Liệt2đã lập tức hiểu ra hắn muốn đi làm cái gì. Lúc phun ra mấy chữ này, hắn nghiêng đầu nhìn Diêm Liệt. Dáng vẻ của hắn lúc này vẫn ngạo mạn và cao cao tại thượng, là bộ dáng hoàn toàn không coi người mình đang nhắc đến ra gì cả!
Làm cho hắn ta cút đi! Tất nhiên là Diêm Liệt biết chữ “hắn ta” để chỉ người nào. Ngoài Doanh Tần ra, hắn không nghĩ ra còn có người thứ hai! Diêm Liệt nhíu mày, nói cực kỳ chân thành: “Vương, thuộc hạ cho rằng lúc này không thích hợp. Doanh Tần đã cứu Thái tử ra khỏi nhà lao, vậy mà ngài vừa đến đã bắt hắn ta cút đi, như vậy e là sẽ làm cho Thái tử có thành kiến với ngài!”
Lời này của hắn đã8nhắc nhở Phượng Vô Trù. Trên thực tế, trước đây Phượng Vô Trù muốn làm cái gì thì làm cái đó, chẳng mấy quan tâm tới cảm nhận của người khác. Ngay cả với Lạc Tử Dạ, hắn cũng giữ thái độ như thế. Những lời vừa rồi của Diêm Liệt đã giúp hắn nhận ra một trong các nguyên nhân tại sao tên nhóc kia lại kháng cự và chán ghét hắn đến vậy. Hai hàng lông mày rậm của hắn khẽ cau lại, cuối cùng trầm giọng nói: “Cô hiểu rồi!”
Mi tâm Diêm Liệt khẽ nhăn lại, mở miệng hỏi: “Ngài thực sự hiểu rồi sao?”
Thật ra, không phải là Vương không hiểu mấy chuyện này. Vương chẳng phải kẻ ngu, chỉ là đã quen với tính cách mạnh mẽ mà thôi. Từ trước tới giờ Vương nắm quyền6sinh sát trong tay, không cần để ý tới cảm nhận của bất kỳ kẻ nào, điều này khiến Vương không cách nào hạ mình được. Vì thế cho nên, không phải là Vương không biết Thái tử thích kiểu người nào, thích “ăn” loại nào, mà chỉ là Vương cảm thấy mình không thể làm được những chuyện đó mà thôi!
Bây giờ Vương nói đã hiểu rồi, là hiểu thật rồi sao? Hay là Vương đã chuẩn bị nhượng bộ?
Trong lúc Diễm Liệt còn đang suy nghĩ, đằng trước đã vang lên giọng nói cuốn hút của người nọ: “Cô có thể ráng nhượng bộ để tên nhóc kia bớt bài xích Cô. Tuy nhiên, sự nhượng bộ này phải có giới hạn. Nếu Cô không mạnh mẽ, thì Cô không còn là Phượng Vô Trù nữa!”.
Diêm Liệt nghe vậy,3đầu tiên thấy sửng sốt, cuối cùng mới hiểu ra. Đúng nhỉ, con người ai cũng có cá tính riêng của mình, nếu những lúc ở cùng Thái tử, Vương đều nhường nhịn như một cô vợ nhỏ thì có lẽ Diêm Liệt hẳn sẽ là người đầu tiên không chịu nổi mà thu thập hành lý rồi bỏ nhà ra đi đó!
Bởi vậy, những lời này của Vương cũng rất có lý. Ý của Vương là đầu tiên phải lấy lui làm tiền, sau đó mới lập ra giới hạn?