5��Ừm...” Giọng nói mê người của hắn dùng một chút, lông mi thật dài rủ xuống che phủ mí mắt, tạo thành một cái bóng xinh đẹp, giống như hắn đang suy nghĩ nên nói như thế nào.
Lạc Tử Dạ vô cùng tin tưởng cảnh tượng trai đẹp nhíu mày suy tư trước mặt không hề thua kém cảnh Tây Thi nhíu mi một chút nào. Tiếng “Ừ” của hắn cũng khiến quần lót người ta không kiềm chế được mà ẩm ướt... Trời ạ, nàng đang suy nghĩ cái gì thế này! Nàng nhìn chằm chằm hắn một lát, rồi nhìn dịch quán vẫn đang hô to cứu hỏa mới hỏi: “Ngươi muốn nói gì thì nói mau!” Sau khi nàng nói hết liền thấy2hắn nâng mắt nhìn nàng, ánh mắt hắn như đang cười, giống như hoa anh túc nở rộ, vô cùng xinh đẹp. Hắn nhẹ nhàng nói: “Nếu chuyện này có thể giải quyết ổn thỏa, ngươi không sao nữa thì ta liền làm nam sủng cho ngươi, được không?”
Hắn vừa nói xong, khóe mắt liền lướt qua một chỗ tối, đó là nơi Phượng Vô Trù đang đứng. Hắn ta chưa xuất hiện, thế nhưng Doanh Tần tin rằng lời mình nói nhất định hắn ta đã nghe thấy.
Lạc Tử Dạ mới đầu không có để ý đến lời hắn nói cho lắm, do nàng đang bận chú ý trận lửa lớn phía dịch quán, vì vậy nàng cũng không phát hiện Phượng Vô Trù đã8đến đây. Nàng tùy tiện gật đầu một cái, lên tiếng: “Ừ ừ, làm đi!”
Sau khi nói xong, nàng mới như chợt nhớ lại chính mình vừa mới đáp ứng cái gì!
Nàng giật giật khóe miệng, lập tức xoay người hỏi tới tấp: “Chờ đã, từ từ! Ngươi vừa mới nói cái gì?” Làm nam sủng của nàng? Nàng không nghe nhầm đấy chứ? Nhiệm vụ hàng đầu của nam sủng là ngủ với chủ nhân, đầu óc Doanh Tần có đang tỉnh táo không đấy?
Nàng vừa dứt lời, đôi mắt xinh đẹp của hắn lập tức nhiễm ý cười. Hắn nói: “Tiểu Dạ Nhi, ngươi đã nghe thấy lời vi phu nói, hơn nữa ngươi cũng đáp ứng rồi! Chi bằng nhân dịp này, chúng6ta cùng nhau làm đôi uyên ương nơi hoang dã ngay trên nóc nhà?”
Hắn nói tới đây thì ý cười trong mắt càng đậm. Lạc Tử Dạ nghe hắn nói xong liền nhìn vào đôi mắt hắn, dọc theo đó dời xuống cái mũi cao ngất, rồi tới hai cánh môi mỏng, cần cổ quyến rũ, vạt áo hơi mở ra giống như muốn cho người ta suy nghĩ lung tung, nhịn không được sờ lên. Nàng đỏ mặt, nhanh chóng quay đầu đi.
Sau đó đầu óc cũng trở nên tỉnh táo một chút... Lúc này Diễm Liệt quan sát một bên mặt của Nhiếp chính vương điện hạ, vừa tính mở miệng lại bị Phượng Vô Trù ngăn lại, hắn nâng tay lên, động tác3rất nhẹ, ý bảo Diêm Liệt không cần phát ra tiếng động. Hắn vẫn chưa muốn ra ngoài mà muốn nghe thử xem thằng nhóc này có dám đồng ý với Doanh Tần hay không!