Ánh mắt của Long Ngạo Địch trở nên lạnh lẽo, sắc mặt cũng khó coi hơn. Lạc Túc Phong khoát tay nói: “Ra ngoài hết đi, không bao lâu nữa trời sẽ sáng, Thái tử đi về nghỉ ngơi đi, hôm nay Trẫm cho ngươi nghỉ một ngày, không cần vào triều.”
“Cảm tạ phụ hoàng, nhi thần xin cáo lui!” Nàng nói xong liền xoay người ra ngoài.
Những người khác cũng tự lui ra. Lạc Tử Dạ nhanh chóng bước đi, nàng thực sự muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho thái độ của Lạc Túc Phong thay đổi hoàn toàn như thế, thậm chí còn ban tặng roi Đoàn Thần cho nàng. Có lẽ nàng phải hỏi Phượng Vô2Trù mới biết được đáp án của toàn bộ chuyện này...
Sau khi mọi người lui ra khỏi điện Kim Loan, Lâm An lén lút liếc một bên mặt của Hoàng đế, mở miệng nói: “Bệ hạ, thứ cho lão nô nhiều chuyện, đồ tốt như roi Đoàn Thân muốn tìm thấy không phải là chuyện dễ, vì sao ngài...”
Lạc Túc Phong hơi nâng tay ra hiệu hắn ta ngậm miệng, sau đó cong môi cười nói: “Lúc Phượng Vô Trù đưa ra điều kiện trao đổi từng nói rằng phải hỏi tội những người đã hãm hại Lạc Tử Dạ. Hắn ta đương nhiên biết Trẫm không có khả năng giam giữ hoặc là giết Minh Dận Thanh và Võ Hạng Dương, Trẫm chỉ có8thể đòi vài thứ từ tay bọn họ mà thôi. Hắn ta nhắc tới việc này không phải là vì Trẫm mà là vì an ủi Lạc Tử Dạ.”
Thế nên ông ta dứt khoát đưa đồ tốt cho Lạc Tử Dạ, để tránh sau này Lạc Tử Dạ đột nhiên không vui rồi gây phiền toái cho mình nữa.
Ông ta lại tiếp tục nói: “Hơn nữa ngươi cũng thấy rồi, Trẫm vốn muốn để Thái tử gánh tội thay, Thái tử cũng không phải là đồ ngốc, tất nhiên là y sẽ có thành kiến và ngăn cách với Trẫm sau việc này, cho nên đưa roi Đoàn Thần cho y có thể sẽ xoa dịu quan hệ cha con hai chúng ta!”
Lâm An liếc6ông ta một cái, nhỏ giọng hỏi: “Nhưng Thái tử không phải là người mà ngài chọn để thừa kế vương vị, vì sao ngài lại lo lắng y sẽ có ngăn cách với ngài? Lần trước, khi Thái tử đánh Công chúa Long Chiêu, ngài thậm chí còn bảo vệ Thái tử nữa. Lão nó vẫn chưa hiểu những việc này!”
Chỉ có một mình vẫn thừa tướng biết Hoàng thượng sẽ chọn ai là người thừa kế, bởi vì Hoàng thượng thường xuyên bàn chuyện bí mật với Vân thừa tướng. Lúc hai người thảo luận, ngay cả thái giám tổng quản đã theo Hoàng thượng vài chục năm như Lâm An cũng bị đuổi ra ngoài, cho nên ông ta cũng không biết,3chỉ có Vân thừa tướng biết mà thôi.
Lạc Túc Phong cười lạnh một tiếng, nhanh chóng nói: “Lúc trước Trẫm bảo vệ y chẳng qua là vì Phương Vô Trù đối xử với y không giống với những người khác, vun đắp một chút tình cảm cha con sẽ làm cho Thái tử đứng về phía Trẫm. Hiện tại thu hoạch lớn nhất của Trẫm không phải là lấy được Thiên Tử lệnh mà là biết được nhược điểm của Phượng Vô Trù! Nhược điểm này có thể khiến cho hắn ta mất mạng! Cho nên người nghĩ xem, Trẫm có thể không quan tâm thái độ của Thái tử đối với Trẫm được sao?”
Ông ta vừa nói xong Lâm An liền hiểu rõ, thế5nhưng trái tim lại trở nên nặng nề...
Lâm An còn chưa kịp nói gì thì Lạc Túc Phong đã mệt mỏi vì phải nói chuyện quá lâu, hơn nữa hình như ông ta vừa nghĩ tới điều gì đó khiến cho tâm trạng càng tồi tệ và nặng nề nền buồn phiền phất phất tay nói: “Truyền Vân thừa tướng vào cung đi!”