“Thế nhưng Vương gia, nếu bọn họ lại tiếp tục.” Lại tiếp tục tính kể chúng ta một lần nữa thì phải làm sao đây? Hắn còn chưa nói hết câu, Minh Dận Thanh đột nhiên giơ tay ngắn lại, ý bảo đối phương im miệng
Sau đó hắn tiếp tục nói: “Không cần lo lắng, bọn họ có thể tính kế bản vương một lần là do bọn họ có bản lĩnh, cũng là do bản vương sơ suất
Nhưng mà Minh Dận Thanh ta đây là người sẽ bị kẻ khác tính kể đến lần thứ hai hay sao?”
Hắn vừa dứt lời, tên thuộc hạ kia lập tức gật đầu, không khuyên can nữa nhưng vẫn nói thêm: “Vậy xin Vương gia hãy cẩn thận để phòng, đừng dễ dàng tin tưởng Võ Hạng Dương!”
“Tất nhiên2trong lòng bản vương hiểu rõ!”
***
“Công tử, thuộc hạ đã truyền đạt ý của ngài về nước
Ngoài ra, đám thuộc hạ bên dưới đã hoàn thành nhiệm vụ rồi! Gia tộc Công Tôn đột nhiên xuất hiện, có lẽ lúc này Minh Dận Thanh và cả vị trong cung kia đều đang luống cuống rối loạn rồi đây!” Thanh Thành đứng dưới tán cây hoa đào bẩm báo.
Mà vào lúc này, người dựa vào thân cây kia đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ánh trăng hắt lên khuôn mặt anh tuấn kia, đẹp không gì sánh được, ngay cả hoa đào trên cây cũng ảm đạm phai sắc
Hắn nhẹ nhàng lên tiếng: “Trong lúc Minh Dận Thanh rối loạn, có lẽ hắn sẽ không nhịn được mà hợp tác với Võ Hạng Dương một lần nữa! Mấy ngày7này chúng ta cần phải theo dõi hắn ta thật chặt chẽ, không được để bọn họ giở trò trước mặt ta!” Hắn nói xong, Thanh Thành lập tức gật đầu đáp: “Vâng, công tử! Thuộc hạ đã rõ! Chỉ có điều, ngài thật sự muốn lấy mạng Minh Dận Thanh sao?” Năm ấy công tử đã tốn không ít công sức để nâng đỡ Minh Dận Thanh, nếu cứ vứt bỏ như thế thì cũng đáng tiếc thật đấy
Doanh Tẩn nhẹ nhàng mỉm cười: “Trước tiên chúng ta cứ quan sát hắn vài ngày đã, nếu hắn biết điều thì ta sẽ bỏ qua
Suy cho cùng, để nâng đỡ một gia tộc Công Tôn, ta cũng phải bỏ ra không ít tâm tư
Cho nên, nếu hắn ta biết điều thì hai bên cũng bớt việc
Nhưng9nếu như hắn ta vẫn cứ ngu xuẩn không sáng mắt ra thì đừng có trách ta!” “Vâng!” Thanh Thành đáp lời, sau đó lại nhớ ra một việc, thế rồi úp úp mở mở nói: “Đúng rồi, công tử, nghe nói hình như là Lạc Tử Dạ đang giận Phượng Vô Trù, vì vậy bây giờ Phượng Vô Trù đang úp mặt vào vách tường trong phủ nhà mình hối lỗi để cầu xin tha thứ!”.
Thanh Thành cảm thấy tên Phượng Vô Trù này cũng hơi bị cố gắng ra phết! Không ngờ hắn ta có thể vì Lạc Tử Dạ mà úp mặt vào tường hối lỗi.
Doanh Tần nghe chuyện này, vùng trán giữa hai đầu lông mày lập tức lộ ra vẻ tàn bạo
Hắn bực bội nói: “Một con hồ ly tinh suốt5ngày âm mưu quyến rũ Tiểu Dạ Nhi
Không ngờ để có được sự chú ý của Tiểu Dạ Nhi mà hắn lại nghĩ ra đủ trò như vậy, thế nhưng có bản công tử ở đây, hắn ta đừng hòng tiến thêm một bước!”
Tiểu Dạ Nhi đã động lòng với Phượng Vô Trù, lại còn chính miệng thừa nhận với mình điều đó.
Tình hình hiện tại rất bất lợi với hắn, làm gì có chuyện hắn để cho Phượng Vô Trù tiến thêm một bước chứ?
Thanh Thanh nghe Doanh Tần nói xong, tức thì họ sặc sụa không kiêng nể gì luôn
Hắn len lén liếc mắt nhìn công tử nhà mình, cực kỳ bất kính mà oán thầm trong lòng: Công tử, người xứng với ba chữ “hồ ly tinh” này chỉ có một mình ngài3thôi đó có biết không?
Trong lòng hắn nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng lại không dám nói ra
Hắn chỉ hỏi: “Công tử, vậy chúng ta phải làm gì?”
“Tung tin cho Tiểu Dạ Nhi biết, nói rằng chuyện Phượng Vô Trù úp mặt vào tường hối lỗi là giả, do phủ Nhiếp chính vương truyền tin lừa dối y
Còn nữa, nói là gần đây Phượng Vô Trù và Mộc Tịch Nghiêu cực kỳ thân mật, hai người cầm sắt hòa minh(*) tới tận đêm khuya!” Doanh Tần chẳng hề khách sáo, định đâm cho tình địch của mình một đao
(*) Cầm sắt hòa minh: cầm và sắt là tên hai thứ đàn cổ hòa âm với nhau nghe rất êm tai, ý chỉ đôi vợ chồng hòa hợp, gắn bó.
Nghe Doanh Tần nói vậy, khóe miệng Thanh Thành càng run rẩy dữ dội hơn
Rốt cục tiết mục hậu cung tranh sủng, hãm hại lẫn nhau này là cái chuyện quái quỷ gì đây?