3âng ạ!”
Vào canh hai.
Trong lúc Lạc Tử Dạ điều tức, nàng phát hiện nội công của mình đã tiến vào giai đoạn nút thắt
Lần trước, sau khi giao đấu với Võ Tu Hoàng, một chưởng của đối phương đã làm cho nàng đột phá nội lực.
Thế nhưng đến bây giờ, hình như nội lực đột phá này đã tới cực hạn
Sau vài lần điều tức tăng cao nội lực, nàng đã tiến vào không gian giới hạn không cách nào đột phá rồi vấp mãi ở đó, không có gì tiến triển
Nàng lờ mờ cảm thấy có lẽ bản thân cần phải ra ngoài, tiếp tục đánh với Võ Tu Hoàng một trận nữa, nói không chừng bản thân hứng thêm một đòn nữa sẽ làm cho nội công bế tắc của nàng tiếp tục được đột phá.
Và đạt tới trình độ cao hơn!
Nhưng mà nàng biết đi đâu2tìm Võ Tu Hoàng bây giờ? Đây thật sự là một vấn đề khó!
Trong lúc miên man suy nghĩ, nàng đứng dậy định vào cung thăm Hoàng hậu
Lộ Nhi và Đáp Đáp đã chuẩn bị xe cho nàng, hộ vệ đi theo hộ tống cũng đã sẵn sàng
Sau khi ra cổng, nàng lên xe ngựa đi vào cung.
Thế nhưng nàng không biết Võ Tu Hoàng, người mà lúc nãy mình vừa nghĩ tới và mong ngóng gặp mặt, lúc này cũng đang chuẩn bị vào cung
Xe ngựa tiến về phía trước, lúc đi qua đường lớn, có một làn gió thổi qua khiển rèm xe bị cuốn lên
Nàng nghiêng đầu nhìn ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy một bóng người nhảy lên nóc nhà
Ánh mắt nàng nhìn lên, ánh mắt người trên nóc nhà cũng trùng hợp nhìn xuống
Đối phương mặc áo bào gầm màu vàng sáng, trên đầu7đội tử kim quan(*), dáng vẻ vừa uy nghiêm vừa thiếu đứng đắn mà nhìn chằm chằm vào Lạc Tử Dạ đang ngồi trong xe ngựa.
(*) Tử kim quan: trang sức được làm bằng vàng, dùng để đeo trên búi tóc của đàn ông Trung quốc cổ đại, được cố định bằng trâm.
Hai người gần như mở miệng cùng lúc:
“Trùng hợp thật đấy! Không ngờ ông đây lại gặp ngươi!”
“Trùng hợp thật đấy! Không ngờ ông đây lại gặp ông!” Sau khi hai người đồng thanh nói xong câu này, khóe miệng cả hai đều khẽ run rẩy, tiếp đó lại đồng thời nói tiếp: “Đồ vô liêm sỉ, dám bắt chước ông đây!” “Đồ vô liêm sỉ, dám bắt chước ông đây!” Lần này, khóe miệng và khóe mắt cả hai người đều run lên
Lạc Tử Dạ kéo rèm xe sang một bên, nhìn đối phương chằm chằm
Còn9Võ Tu Hoàng không hiểu sao lại bất chợt nhớ tới lời của Hiến Thương Mặc Trần
Hắn ta nói tên nhóc Lạc Tử Dạ này rất giống mình
Bây giờ hai người lại ăn nhịp nói hai câu giống hệt nhau như thế, trong lòng Võ Tu Hoàng càng cảm thấy thú vị.
Lạc Tử Dạ cực kỳ buồn bực
Cái quái gì đây? Nàng nói câu nào là đối phương nói câu đó, hơn nữa hai người không ai bắt chước ai mà là cả hai mở miệng cùng lúc
Sau một hồi bốn mắt nhìn nhau, Võ Tu Hoàng đột nhiên hỏi: “Lưu Nguyệt lại bị người đánh có phải không?”
Lạc Tử Dạ trợn mắt nói dối: “Không phải là do nàng ta thiếu đòn mà! Kẻ đê tiện ít bị trời cao trừng trị, chắc là ông trời chướng mắt nàng ta nên phải người đến đánh nàng ta đó!”5Nàng muốn đánh với Võ Tu Hoàng thêm một trận, biết đâu nội công của mình có thể đột phá lần nữa
Nhưng mà trong cung có lệnh yêu cầu nàng canh ba phải tới gặp Hoàng hậu, nếu lúc này nàng còn rề rà ở bên ngoài đánh nhau thì canh ba sẽ không kịp vào cung, chưa biết chừng còn bị Hoàng đế trị tội kháng chỉ đấy
Cho nên, bây giờ tốt nhất nàng không nên đánh vội.
Vì lẽ đó, hiển nhiên là lúc này nàng chỉ có thể phủ nhận câu hỏi của đối phương.