Thế nhưng trong lòng ông cũng hiểu, lời này của Lạc Tử Dạ vừa phủ nhận bản thân là hung thủ đánh Võ Lưu Nguyệt, lại vừa nhắc nhở ông rằng Võ Lưu Nguyệt đắc tội với y trước, gây phiền phức cho y trước.
Vì vậy, ông im lặng trong chốc lát, cuối cùng cố nén cơn giận này xuống
Nhưng ông vẫn hỏi: “Sao thế? Ngươi không muốn thừa nhận hử?”
Có phải Lạc Tử Dạ là hung thủ đánh Võ Lưu Nguyệt hay không, bất kể Lạc Tử Dạ có thừa nhận chuyện này hay không, trong lòng Võ Tu Hoàng đã nắm rõ ngọn nguồn
Vì thế, câu hỏi vừa rồi chỉ để thử xem Lạc Tử Dạ có dám làm dám chịu hay không mà thôi
Sau khi Võ Tu Hoàng hỏi xong, Lạc Tử Dạ ngẫm nghĩ2một hồi rồi thật thà đáp: “Hay là chúng ta cứ tạm gác lại trước nhé, gia cũng chẳng muốn biển bản thân thành kẻ dám làm mà không dám chịu! Thế này đi, trước tiên ông cho gia vào cung xử lý chút chuyện, sau đó gia trở lại, ông hỏi lại gia, lúc ấy gia sẽ thừa nhận
Ông thấy sao?” Lạc Tử Dạ vừa dứt lời, khóe miệng Võ Tu Hoàng lập tức run rẩy
Ông nhìn nàng chằm chằm, hồi lâu không nói lên lời
Trong lòng ông cảm thấy, tên nhóc Lạc Tử Dạ này..
còn hợp “gu” với mình hơn cả tưởng tượng!
Thế là, Võ Tu Hoàng cố tình trêu chọc Lạc Tử Dạ
Ông giơ một tay lên, lập tức có một luồng gió mạnh ập về phía nàng! Ngay từ lúc Võ Tu Hoàng xuất7hiện, người đánh xe ngựa đã dừng xe.
Lúc này, thấy đối phương đột nhiên ra chiêu, hắn lập tức vung roi, định điều khiển xe ngựa nhanh chóng rời đi
Thế nhưng, tốc độ đánh xe của hắn lại không nhanh bằng tốc độ tập kích bất ngờ của Võ Tu Hoàng! Tiếp đó, một tiếng nổ “ầm” vang lên!
“Rầm!”
Xe ngựa của Lạc Tử Dạ cứ thế bị nội lực đánh nổ tung!
Nóc xe ngựa bị nổ thành từng mảnh vụn, rơi xuống mặt đất
Trong khi đó, Lạc Tử Dạ vẫn ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích
Bánh xe và khung xe vẫn còn nguyên, vị trí Lạc Tử Dạ ngồi cũng không xảy ra vấn đề gì.
Chỉ có nóc xe bị lật tung thôi!
Lạc Tử Dạ thở dài, biết ngay là gặp Võ Tu Hoàng sẽ không dễ9dàng xong chuyện mà
Lúc nãy nóc xe ngựa nổ tung, bụi rơi xuống đầy người nàng
Thế là nàng xòe quạt, phủi sạch lớp bụi dính trên đùi, sau đó giữ hình tượng phong độ nhẹ nhàng của mình, nhảy xuống xe ngựa.
Nàng nhướng mày nhìn lên nóc nhà, nói: “Cho nên, ý của các hạ là không thể không đánh chứ gì?” “Phải!” Võ Tu Hoàng nói xong, lập tức nhảy từ trên nóc nhà xuống.
Trong lúc ông nhảy xuống, có một cơn gió khẽ lướt qua mặt Lạc Tử Dạ
Cơn gió ấy thổi tung mái tóc nàng, làm tóc nàng rối bù lên
Nàng vội vàng vuốt tóc, cố cứu vớt hình tượng anh tuấn tiêu sái của mình
Sau đó, nàng mới lên tiếng: “Chúng ta giao hẹn trước nhé, đánh thì đánh, nhưng ông tuyệt đối đừng5có mà chốc chốc lại nổi gió làm rối mất kiểu tóc của gia!”
Lời này của nàng rất là khôn ngoan đấy! Thật ra nàng bảo Võ Tu Hoàng đừng có mà chốc chốc lại nổi gió chính là bảo đối phương đừng dùng nội lực
Nếu Võ Tu Hoàng đồng ý thì rất có lợi cho nàng! Đương nhiên, quả thật nàng cũng rất để ý kiểu tóc của mình
Một người có đẹp trai hay không, phong độ cỡ nào, điều này có liên quan mật thiết đến kiểu tóc đó! Võ Tu Hoàng nghe nàng nói xong, khóe miệng khẽ run rẩy
Sau đó, ông nhướng mày phun ra ba chữ: “Cứ mơ đi!” Tiếng nói vừa dứt, Võ Tu Hoàng lại tiếp tục giơ tay, nội lực cuộn thành một khối tròn
Ông nâng hai tay lên, khối3tròn kia đột nhiên nứt ra, nhanh chóng lao về phía Lạc Tử Dạ như bão táp! Lạc Tử Dạ vung tay định cản lại! Thế nhưng, nàng không ngờ nội lực này căn bản không nhằm vào nàng mà lại nhắm vào tóc của nàng! Thế rồi, nàng giơ tay vận công, hoàn toàn không chặn được cái gì hết
Sau đó, cơn gió kia thổi qua trán nàng, hất ngọc quan(*) trên đỉnh đầu nàng xuống đất, khiến cho kiểu tóc của nàng rối tung hết cả lên!
(*) Ngọc quan: trang sức được làm bằng ngọc, dùng để đeo trên búi tóc của đàn ông Trung quốc cổ đại, được cố định bằng trâm.
“Má nó!” Võ Tu Hoàng này thật là bỉ ổi!
Lạc Tử Dạ bảo ông ta đừng có nổi gió làm rối kiểu tóc của nàng, vậy mà ông ta lại chăm chăm tấn công mái tóc nàng! Nàng vừa dứt lời, cơn gió vừa tạt qua kia lại đổi hướng giữa không trung rồi vòng trở lại, hất tung toàn bộ tóc sau lưng nàng ra phía trước! Mái tóc nàng rối tung rối mù khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng
Gió thổi mãi mới ngừng lại, tóc Lạc Tử Dạ bị gió thổi đến nỗi nhìn như Mai Siêu Phong(*) luôn.
(*) Mai Siêu Phong là một nhân vật không có thực trong Xạ Điêu Tam Bộ Khúc, nổi tiếng với công phu “Cửu âm bạch cốt trảo” luyện từ Cửu âm chân kinh
Trên gương mặt Võ Tu Hoàng treo nụ cười bỉ ổi, nội lực dâng lên một lần nữa, lần này ông mới quyết tâm đánh thật
Thế mà ông vẫn không quên đả kích mái tóc rối như tổ quạ của Lạc Tử Dạ: “Sao nào? Kiểu tóc của ngươi.”
Sắc mặt Lạc Tử Dạ xanh mét lại
Nàng rẽ mái tóc rối của mình sang hai bên, cắn răng nghiến lợi nói: “Kiểu tóc của gia làm sao? Rejoice siêu suôn mượt, nhẹ tung tóc mây!”