Khóe môi Võ Lưu Nguyệt chậm rãi nhếch lên. Chỉ cần liếc mắt nhìn lướt qua thôi cũng đủ khiến người ta nhìn thấy rõ nụ cười vui vẻ trên sự đau khổ của người khác. Lạc Tử Dạ cúi đầu nhìn một lúc, sau đó nhướng mày nhìn về2phía Võ Lưu Nguyệt, cười nói: “Nói mới nhớ, hôm nay là công chúa muốn tới đây để ước nguyện! Thế nên, so với việc quan tâm xem bản Thái tử chọn ai, thì chỉ bằng công chúa tự mình chọn trước đi! Bản Thái tử cũng rất tò mò,6rốt cuộc là ai mà có thể khiến cho công chúa vứt bỏ cả sự tự trọng của con gái nhà lành, nhất quyết muốn tới quốc tự này để cầu một mối nhân duyên chứ! Chuyện này thực sự khiến người ta phải cảm động!”
Nàng vừa nói dứt lời,3mặt Võ Lưu Nguyệt xanh mét cả lại. Sắc mặt Võ Hạng Dương cũng trở nên không đẹp đẽ gì hơn! Ý tứ trong câu nói này của Lạc Tử Dạ hiển nhiên là đang chửi xéo Võ Lưu Nguyệt. Chỉ vì một người đàn ông, mà nàng ta chẳng9thèm quan tâm đến tự trọng của con gái, cố tình chạy tới quốc tự cầu nhân duyên. Chuyện này, nếu nói dễ nghe một chút thì là vì tình yêu, vì người trong lòng mà bỏ qua tất cả. Còn nếu nói khó nghe một chút, thì chính là4hận không thể nhanh nhanh chóng chóng mà gả mình đi sớm một chút, thèm đàn ông đến phát cuồng lên rồi!
Câu này của Lạc Tử Dạ chẳng khác nào tát thẳng vào mặt, mà lại còn tát một cách im hơi lặng tiếng. Nghe xong không có cách nào phản bác, còn khiến người ta hiểu nhầm rằng y đang khen ngợi người. Nhưng trên thực tế, khi bàn tay khi quạt thẳng vào mặt, thì thực sự đau quá là đau! Cái gọi là “tự chuốc vạ vào thân”, đại khái là nói trường hợp với Võ Lưu Nguyệt hiện giờ đây!
Nói xong câu đó, Lạc Tử Dạ vô cùng chu đáo đưa bút lông đến trước mặt nàng ta, thể hiện “phong độ quý ông” của mình một cách vô cùng trọn vẹn, tự nhiên, tinh tế, chờ cô ả này viết đáp án của mình lên. Mặt Võ Lưu Nguyệt hết đỏ lại trắng, trừng mắt nhìn cây bút kia. Cuối cùng nàng ta cũng biết mình đã hơi lỗ mãng. Hiện giờ bao nhiêu đàn ông ở đây, mà nàng ta lại viết tên một người đàn ông ra trong hoàn cảnh hoành tráng như thế này để cầu nhân duyên... Chỉ cần nghĩ đến thôi, cũng đã đủ khiến mặt nàng ta nóng cháy lên rồi.
Mà lúc này, cả Lộ Nhi và Đáp Đáp cũng đã nhận được tin, cùng tới đây để theo hầu Lạc Tử Dạ. Bắt gặp tình cảnh hiện giờ, hai người quay sang nhìn nhau rồi không hé răng nửa lời.
Cuối cùng, Võ Lưu Nguyệt vẫn đón lấy cây bút trong tay Lạc Tử Dạ, cũng cố làm ra vẻ bình tĩnh, cười nói: “Dù sao bản công chúa cũng đường đường là một cô nương, thế nên, bản công chúa không tiện viết tên của đối phương ra cho mọi người cùng biết. Mong các vị giữ thể diện cho bản công chúa một chút, xin mời quay người, để Lưu Nguyệt yên tâm viết cho xong!”
Khi nói những lời này, trên mặt nàng ta thoáng có vẻ áy náy, còn thêm chút khẩn cầu. Tuy đám đàn ông đang có mặt ở nơi này, không có mấy kẻ biết thương hoa tiếc ngọc, có ý tứ gì với nàng ta. Thế nhưng đại khái họ cũng đều là người có phong độ, vì thế tất cả đều tự quay người đi, không nhìn nàng ta thêm nữa.
Mà Lạc Tử Dạ nghe xong câu này cũng như bừng tỉnh hiểu ra, vỗ bộp một cái lên trán mình, cùng quay đi với mấy người kia, vô cùng ngại ngùng nói: “Ôi chao! Sao bản Thái tử lại quên mất cơ chứ, công chúa vẫn còn là cô nương, thể mà lại cứ đứng đây nhìn nữa!”
Câu này nghe thoáng qua thì tưởng không đau không ngứa, cũng không có nửa phần hà khắc, châm chọc, chua chát gì. Nhưng nó lại chợt khiến mặt Võ Lưu Nguyệt biến sắc.
Không chỉ nàng ta, Lộ Nhi và Đáp Đáp cũng tỏ vẻ buồn cười mà không dám cười. Câu này của Thái tử, nhìn thì chỉ như thuận miệng cảm thán một câu thôi, nhưng thật ra là đang châm chọc hành vi không biết tự trọng của Võ Lưu Nguyệt. Những gì nàng ta làm đã gần đến mức không cần thể diện nữa rồi, căn bản không hề giống một cô nương nhà lành, hoàn toàn khiến Thái tử quên mất chuyện nàng ta vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ. Đấy mới thực sự là một cú tát lật mặt!
Đương nhiên, Lạc Tử Dạ thân cũng là phụ nữ, nếu có người nói với nàng mấy lời như thế này, thì chính bản thân nàng cũng chẳng có cảm giác gì cả. Vì tuy nàng không có “kiu” thì nàng cũng vẫn luôn cho rằng mình là một người đàn ông chính hiệu. Nhưng thân là một cô công chúa yêu kiều được nuông chiều từ bé, đã không biết xấu hổ lại còn thích thể diện như Võ Lưu Nguyệt mà nghe những câu này, thì trong lòng sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nàng ta cố kiềm chế cơn giận dữ, mặt xanh mét, cúi đầu viết cho xong tên tuổi lên mảnh vải đỏ kia. Thị tỳ lập tức bước tới buộc vật nặng lên mảnh vải đỏ đó, để nàng ta có thể ném nó lên trời cao, cũng có thể treo chính xác vào cành cây.
Động tác của nàng ta rất dứt khoát, thành thục. Thế nhưng trong quá trình nàng ta ném lên cây, thì Lạc Tử Dạ vốn đứng quay lưng về phía nàng ta lại bỗng vươn tay ưỡn lưng một cái. Không biết vô tình hay cố ý, cây quạt kia lại chặn luôn tấm vải đỏ đang bay lên cành cây lại, và luôn vào vật nặng được treo trên tấm vải đó khiến cho tấm vải đỏ bị ngăn lại giữa không trung rồi bộp" một tiếng rơi thẳng xuống đất! “A...” Lạc Tử Dạ như thoáng kinh ngạc, còn chớp mắt mấy cái nhìn tấm vải đỏ vừa bị mình đánh rơi xuống do cú vươn người của nàng. Nếu chỉ nhìn vẻ mặt của nàng, thì người ta sẽ cảm thấy hiện giờ nàng đang rất kinh hãi. Nhưng trên thực tế, chỉ cần là người có chút võ công ở tại hiện trường này, thì hầu hết đều biết rằng vừa rồi Lạc Tử Dạ cố tình làm vậy.
Đầu dải lụa đỏ được buộc vật nặng vào. Vật nặng đó bị Võ Lưu Nguyệt ném lên không trung, đương nhiên sẽ có lực hay nhất định. Dưới sức và chạm của hai lực bay đó, nếu Lạc Tử Dạ thực sự không cố ý mà chỉ bất cẩn đưa tay lên vặn eo thôi, thì tình huống hiện giờ hắn phải là cây quạt của nàng bị đánh bay ra khỏi tay, còn dải lụa đỏ của Võ Lưu Nguyệt sẽ bị thay đổi quỹ đạo trên đường bay lên cành cây, cuối cùng không biết bay ra tận nơi nào mới phải.
Thế nhưng kết quả của tình huống này lại là, chiếc quạt của Lạc Tử Dạ vẫn nằm yên ổn trong bàn tay nắm chặt của nàng, mà dải lụa đỏ của Võ Lưu Nguyệt thì cứ thể rơi thẳng xuống đất. Thế nên, đây rõ ràng là cố ý. Thế nhưng, trong lòng tất cả những người này đều hiểu rõ mà không thể trách cứ chất vấn gì. Nếu Lạc Tử Dạ kiên quyết không chịu thừa nhận, nói rằng mình chỉ không cẩn thận mà thôi thì cũng chẳng ai có thể bắt y thừa nhận được.
Mà liên quan đến chuyện lực va chạm của quạt và dải lụa, thì Lạc Tử Dạ cũng đã tính toán trước rồi. Kỳ thực nàng có thể giả vờ làm cho cây quạt bị đập bay đi, ra vẻ mình thực sự không cố ý. Thế nhưng, nàng cứ cố tình muốn cho Võ Lưu Nguyệt biết rằng mình cố ý đấy, như thế mới có thể chọc nàng ta tức đến nôn ra máu chứ, đúng không?
Giờ thì mọi người chẳng cần phải cố gắng nhìn chăm chú nữa, mà chỉ cần cúi đầu xuống một cái là có thể phát hiện ra được trên mảnh vải đỏ kia viết tên của Phượng Vô Trù rồi. Sắc mặt Võ Lưu Nguyệt hết xanh lại trắng. Đối với một cô nương khuê các mà nói, thích một ai đó cũng chẳng phải chuyện gì mất mặt. Khiển cho cả thiên hạ đều đoán được ra mình thích ai, đại khái cũng không tính là chuyện gì mất mặt. Dù sao, họ cũng chỉ là dựa trên manh mối để suy đoán mà thôi.
Thế nhưng, có một số thứ rơi trực tiếp từ trong tay mình ra, từ chính miệng minh bộc lộ ra trọn vẹn, thì thực sự rất mất mặt! Tình huống hiện giờ chẳng khác nào là chính nàng ta không biết liêm sỉ nói cho tất cả mọi người biết rằng, nàng ta thầm thương trộm nhớ Nhiếp chính vương Thiên Diệu đã lâu lắm rồi! Võ công của nàng ta không thấp, đương nhiên cũng biết rằng vừa rồi Lạc Tử Dạ cố ý, cố ý làm cho nàng ta mất hết thể diện!
Đương nhiên, chuyện cũng không chỉ đơn giản có vậy. Tấm vải đỏ dùng bút lông viết lên điều ước rồi ném lên cây Nhân Duyên lại cứ thể chết yểu trên đường ném lên ngọn cây, bị đánh rơi xuống đất. Đây ắt hẳn là chuyện vô cùng không may mắn, thậm chí còn có ý nghĩa là chuyện tình cảm mà nàng ta theo đuổi sẽ chết yểu, không có kết quả! Nghĩ vậy, sắc mặt nàng ta lại càng khó coi hơn!
Mà Lạc Tử Dạ cũng như chợt giật mình hiểu ra, vô cùng áy náy quay đầu, mặt đầy vẻ ăn năn hối lỗi, nói: “Công chúa, thật sự xin lỗi! Bản Thái tử cũng không biết làm sao mà vừa rồi đột nhiên cảm thấy buồn ngủ không thể chịu nổi. Ôi chao, lại đi đánh rơi cả đồ ước nguyện của nàng như thế này. Thế này thì... thế này thì thật quá không may mắn rồi còn gì! Lẽ nào chỉ vì hành động vừa rồi của bản Thái tử, mà định mệnh của công chúa là không thể ở bên người mình thương được hay sao? Ngay cả ước nguyện thôi cũng không để ông trời nghe thấy được à? Ôi chao chao ôi, bản Thái tử thật đáng chết quá đi mà...”
Lạc Tử Dạ làm như rất tự trách mình, vội vàng thanh minh, mỗi câu mỗi chữ nói ra thì đều như đang tự mắng chính mình, nhưng Võ Lưu Nguyệt nghe vào tai từng câu từng chữ đó, sắc mặt lại càng khó coi hơn vài phần. Tên Lạc Tử Dạ này, phá hoại ước nguyện của nàng ta đã đành, còn lặp đi lặp lại nhắc nhở nàng ta, đây là chuyện không may mắn gì, sẽ khiến cho tình cảm của nàng ta dành cho Phượng Vô Trù biến thành có đầu mà không có kết! Tình cảnh này khiến không ít người đều nhìn Võ Lưu Nguyệt bằng ánh mắt cảm thông, thương hại. Tuy ẩn dưới sự thương hại đó, họ cũng cảm thấy rằng đây là do Võ Lưu Nguyệt gieo gió gặt bão. Dù sao, cũng tại nàng ta tự chọc vào Lạc Tử Dạ trước đấy chứ.
Mà Lạc Tử Dạ thấy Võ Lưu Nguyệt không nói gì, lại lập tức như càng thấy áy náy tự trách mình hơn, quay đầu nhìn cây quạt của mình, mắng mỏ nó: “Này, người ta là cô nương, khó khăn lắm mới thích một ai đó, còn mặt dày mày dạn... à không, còn lấy hết dũng khí đến cầu nhân duyên, sao người còn làm loạn thể hả? Giờ thì hay quá rồi thấy chưa, một mối nhân duyên tốt đẹp đang yên đang lành lại bị chết yểu trong tay người đó!” Nàng vừa dứt lời, sắc mặt Võ Lưu Nguyệt vốn đã vô cùng khó coi rồi, giờ lại càng tệ hơn. Lạc Tử Dạ đã ngang nhiên phê phán nàng ta mặt dày mày dạn, tuy lập tức chữa lại ngay nhưng nàng ta tuyệt đối không tin rằng câu nói đó chỉ là lỡ miệng! Thậm chí, nàng ta hoàn toàn dám chắc rằng, câu nói đó căn bản là do Lạc Tử Dạ cố tình “lỡ miệng”, là vì muốn nói cho nàng ta nghe để chọc tức nàng ta. Lại còn cả câu nhân duyên chết yểu kia nữa!!!
Mà cùng với sắc mặt khó coi của nàng ta, không ít những cô gái ở đây cũng đều cười trộm. Tiếng cười rất nhỏ, khiến cho Võ Lưu Nguyệt có muốn phát tác cũng không thể, vì vậy, nàng ta lại càng bốc hỏa hơn. Bàn tay giấu dưới lớp tay áo bất giác siết chặt lại, toàn thân như đã đến bên bờ vực bùng nổ!
Diêm Liệt ở cách đó không xa nhìn thấy vậy liền liếc nhìn nghiêng Phượng Vô Trù một cái, lên tiếng đánh giá: “Vương, tính cách của Thái tử thế này, đúng là không thể đắc tội nổi!”
Dưới tình huống bình thường, đối với chuyện các cô gái cố tình gây sự, thì thường đám đàn ông sẽ cố nhẫn nhịn khi còn có thể nhẫn nhịn. Vì là đàn ông cơ mà, đều phải có một phong độ nhất định! Nhưng tính cách của Thái tử thể này, hoàn toàn là kiểu, ông đây cóc cần biết mày là đàn ông hay đàn bà, chọc vào ông đây thì ông đây xử hết!
Nghe hắn ta nói vậy, khóe môi Nhiếp chính vương điện hạ hơi nhếch lên, giọng nói trầm thấp ma mị mang theo vẻ uy nghiêm bá đạo: “Cô thích tính cách này của y!” Diêm Liệt nghẹn lời, không biết có nên bình phẩm một câu: Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi hay không nữa! Vừa nghĩ vậy, đột nhiên hắn bỗng thấy ân hận, tự quở trách chính mình. Thân là thủ lĩnh hộ vệ của Vương, thân là người được tín nhiệm hàng đầu của Vương, vậy mà cứ rảnh hơi rỗi việc là hắn lại thầm suy đoán Vương là một người đồng tính, suy đoán tình ý của Vương đối với Thái tử... Loại hành vi không đúng đắn này của hắn, rốt cuộc là đúng hay sai...
Còn về phía Lạc Tử Dạ, sau khi “dạy dỗ mắng mỏ” chiếc quạt của mình xong, nàng mới quay đầu nhìn Võ Lưu Nguyệt đang mặt xanh mày xám, nói: “Nghe danh công chúa Long Chiều rộng lượng, rất có phong phạm hào phóng của Hoàng đế Long Chiêu đã lâu. Suy cho cùng, thì bản Thái tử cũng coi như vô tình lỡ tay thôi, hẳn là công chúa sẽ không tức giận đâu nhỉ?”
Hoàng đế Long Chiếu có hào phóng thật hay không, đương nhiên Lạc Tử Dạ không biết. Nàng nói vậy chỉ là vì muốn đội cho Võ Lưu Nguyệt cái mũ cao thượng này, chẳng qua là để cho nàng ta đội một lúc, bay vút lên trời không xuống được, không thể phát tác mà thôi.
Nàng đã nói đến mức này rồi, chẳng lẽ Võ Lưu Nguyệt còn có thể nói rằng mình rất tức giận, muốn tính sổ với nàng hay sao?
Dù cho nàng ta có cảm thấy bản thân mình đã sắp tức đến bùng nổ rồi đi chăng nữa, nhưng nàng ta vẫn phải cố mà nhịn xuống. Đầu ngón tay cắm vào lòng bàn tay, móng tay dài sắc đâm rách cả da, đau đến điếng người, thậm chí còn rướm máu. Mọi người ở đây đều là những người đã từng qua biết bao nhiêu trận chiến thập tử nhất sinh, đạp trên máu thịt mà bước ra, đương nhiên không lạ lẫm gì với mùi tanh của máu. Lúc này, họ đều có thể ngửi được mùi máu.
Giờ thì ánh mắt của đám đàn ông nhìn về phía Võ Lưu Nguyệt đều ánh lên vẻ không hài lòng. Chỉ có điều, chút không hài lòng đó đều bị họ ẩn giấu cực kỳ kín đáo! Kiểu phụ nữ cổ làm ra vẻ rộng lượng nhưng thực ra bụng dạ lại hẹp hòi đến mức như thế này, thực sự khó mà khiến người ta tán thưởng được!
Diêm Liệt đứng đằng xa chép miệng cảm thán với Nhiếp chính vương điện hạ: “Vương à, xem ra cô tam công chúa Long Chiêu này thực sự đã vô cùng tức giận rồi!” Phượng Vô Trù cao hơn hắn, nên lúc nói câu này, hắn phải ngửa đầu lên một chút. Trong mắt Nhiếp chính vương điện hạ thoáng lóe lên vẻ trầm tư suy nghĩ, khóe môi cuồng vọng cong lên đầy hứng thú. Trong đôi mắt ma mị phiểm vẫn vàng kia như chớp lên những tia sáng. Hắn trầm giọng nói: “Chờ tiếp theo xem thế nào. Cô cũng rất muốn biết, nếu Lạc Tử Dạ mà đứng ở địa vị của Võ Lưu Nguyệt thì y sẽ có phản ứng như thế nào!”
Diêm Liệt ngẩn người, sau đó lập tức tự hiểu ngay. Xem ra Vương đã tính toán đến rồi, chắc chắn Võ Lưu Nguyệt sẽ ăn miếng trả miếng.
Nghe Lạc Tử Dạ nói vậy, mặc dù tức đến chết đi được, nhưng lúc này cũng phải cố gắng ra vẻ rộng lượng. Nàng ta nghiến răng, gần như rít qua kẽ răng phun ra một câu: “Thái tử nói gì lạ vậy, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi mà. Đương nhiên bản công chúa sẽ không tính toán so đo.”
Lạc Tử Dạ nghe vậy lại tỏ ra rất kinh ngạc: “Công chúa quả là người rộng lượng, nếu là bản Thái tử, chắc chắn sẽ vô cùng tức giận! Hơn nữa, còn tức giận đến mức người bình thường không thể nào chống đỡ nổi ấy chứ!”
Câu nói này của nàng thực ra là để rào trước, nhưng Võ Lưu Nguyệt đang đắm chìm trong sự phẫn nộ lại không thể nhận ra được những điều này. Nàng ta nghiến răng ken két, tiếp tục gượng cười nói: “Có phải chuyện gì to tát đầu mà, bản công chúa viết lại một tờ khác là được!”
Nàng ta vừa dứt lời, Lạc Tử Dạ lập tức quay sang nhìn Lộ Nhi, Đáp Đáp một cái, lên tiếng phân phó: “Còn ngẩn ra đó làm gì, không mau mau đưa nghiên mực cho công chúa đi để công chúa còn nhanh tay viết lại một tờ chứ? Tuy không biết từ đầu tiên chết yểu rồi, viết lại tờ thứ hai thì có tác dụng gì không, thế nhưng tất cả mấy chuyện này đều phải thử mới biết được... Ôi chao, đều do ta cả, tất cả đều là do ta!”
Nàng nói hết những lời này, mọi người ở đây đều run rẩy khóe môi. Họ cảm thấy tên tiểu tử Lạc Tử Dạ này thực sự quá phũ phàng, đã chỉnh người ta thành thế này rồi mà còn bổ thêm cho một đao nữa, nói với đối phương rằng dù có viết lại lần thứ hai thì cũng rất có khả năng là vô dụng.
Vì thế, vẻ mặt của Võ Lưu Nguyệt lại méo mó mất một lúc. Nàng ta nhìn tấm vải trên mặt bàn, trong lòng chợt cảm thấy rất uất ức, cắn răng nói: “Bản công chúa không viết nữa! Nếu như lời của Thái tử nói, thành tâm một lần còn linh nghiệm, hai lần có khi lại chọc giận thần linh. Thế nên, bản công chúa không ném nữa, sau này có cơ hội thì tính sau! Có điều, Thái tử...”
Vừa nói, nàng ta vừa thầm tự an ủi mình rằng, sau khi về nước, nàng ta nhất định phải đến miếu Nguyệt lão cầu xin lại một lần nữa, quyết không thể để cho Lạc Tử Dạ hủy hoại nhân duyên của mình như thế này.
Võ Hạng Dương đứng bên cạnh thấy hoàng muội nhà mình chịu nhiều uất ức như vậy, lúc này hắn cũng không nhịn nổi nữa, bèn nói: “Thôi được rồi, vừa rồi Thái tử Thiên Diệu đã nói để hoàng muội viết trước, như vậy hiện giờ có phải nên đến lượt Thái tử Thiên Diệu viết rồi không? Nói thật là chúng ta vô cùng tò mò, không biết người mà Thái tử Thiên Diệu thích là ai. Thái tử là một đấng nam nhi, chắc sẽ không chần chừ do dự, không muốn viết cho chúng ta xem đâu nhỉ?”
Câu nói này của hắn là lại một lần nữa ném vấn đề khó khăn đó cho Lạc Tử Dạ.
Mà trên thực tế, mọi người ở đây cũng đều rất mong chờ câu trả lời của Lạc Tử Dạ. Dù cho Lạc Tử Dạ chọn ai, thì đại khái là tiếp sau đây, nàng cũng đều sẽ trở thành mục tiêu tấn công của tất cả những người còn lại. Điểm này, đương nhiên bọn họ có thể nhìn thấu rất rõ ràng. Nhưng lúc này bắt Lạc Tử Dạ chọn phe phái cũng chẳng có gì không tốt!
Nghe hắn nói vậy, Lạc Tử Dạ cũng thể hiện đúng như Võ Hạng Dương suy nghĩ, mặt nàng lập tức trở nên rất khó xử. Nàng bước tới bên cạnh bàn, mắt nhìn bốn phía, mặt đầy vẻ rối rắm, nói: “Ôi chao, nếu bản Thái tử mà chọn xong, thì gom tình địch lại cũng phải xếp được bốn mươi vòng quanh hoàng thành Thiên Diệu mất thôi!”
Nàng vừa dứt lời, mọi người đều sững sờ, sau đó bắt đầu suy nghĩ một cách kỹ càng, rốt cuộc ai mà có thể có sức quyến rũ lớn như vậy.
Thời này có rất nhiều mỹ nam xuất chúng, nhưng chuyện xếp đủ bốn mươi vòng này thì không khỏi quá khoa trương rồi. Dù sao, đại đa số mỹ nam đều có địa vị, quyền cao chức trọng, cũng rất nhiều người đều ru rú trong nhà vì thường phải xử lý chính sự, làm gì có thời gian mà tùy ý lộ mặt ra ngoài. Có những người thậm chí còn thần bí đến mức trừ những người trong xã hội thượng lưu ra, thì cực kỳ hiếm người từng nhìn thấy dung nhan của họ. Thế nên, rốt cuộc người này là ai?
Sau khi Lạc Tử Dạ nói xong câu này, Vân Tiêu Náo đứng ở cách sau lưng nàng không xa chợt hắng giọng một tiếng.
Ánh mắt Lạc Tử Dạ hơi run lên. Nàng biết rõ tiếng hắng giọng của Vân Tiêu Náo là đang nhắc nhở mình, cũng là đang giúp nàng tìm một hướng giải quyết. Hiện giờ đang có bao nhiêu mỹ nam quyền cao chức trọng đểu ở đây, chọn ai cũng đều là tự chuốc phiền vào người. Nhưng nếu chọn Vân Tiêu Náo, thì chỉ coi như là tùy cơ ứng biến mà thôi, cũng có thể né tránh được vấn đề này! Chỉ có điều, nếu nàng thực sự chọn như vậy, thì cả thiên hạ sẽ nhanh chóng biết được rằng mình có ý với Vân Tiêu Náo. Như vậy, thì làm gì còn ai dám ngang nhiên cướp giai nhân với một vị Thái tử lông bông chơi bời như nàng nữa? Chuyện này sẽ rất ảnh hưởng đến nhân duyên tương lai của Vân Tiêu Náo!
Hơn nữa, bây giờ Vân Tiêu Náo vẫn còn chưa biết bản thân nàng đã là một quân cờ mà Vân thừa tướng đặt ra. Lựa chọn nàng ấy, cũng đồng nghĩa với việc lựa chọn một trận doanh.
Vì thế, nàng chỉ có thể từ chối ý tốt của Vân Tiêu Náo lúc này mà thôi!
Nàng nhấc bút lên, nhìn tấm vải lụa đỏ kia, sau đó vung bút rất hào phóng, viết xuống tên của chính mình. Sau đó, gần như tất cả mọi người đều chờ nàng viết chữ tiếp theo, viết cái gì! Từng nét chấm từng nét phẩy, chữ kia nhìn có vẻ rất phức tạp, nhưng không khó phân biệt lắm. Sau khi viết xong một chữ, Võ Hạng Dương đứng bên cạnh liền bật cười, nói: “Thái tử quả là phong lưu, thực sự tương tư Doanh Tần mãi không quên được ư!”
Nàng chỉ mới viết một chữ “Doanh”, những người khác cũng đều bật cười. Trước mắt, thân phận của Doanh Tần chỉ là một gã trai bao chốn thanh lâu, dù rằng có bí mật hợp tác với Lạc Tử Dạ đi chăng nữa, nhưng dù sao ngoài mặt vẫn tốt hơn cấu kết với những thể lực này. Hơn nữa, Doanh Tần bí ẩn như vậy, cũng chưa chắc đã bộc lộ chính mình ra với Lạc Tử Dạ.
Thế nên, câu trả lời không phải câu trả lời mà tất cả mọi người mong chờ, nhưng so với chọn đối thủ khác đã rơi vào trong vòng xoáy quyền lực, thì họ đã cảm thấy câu trả lời này là tốt lắm rồi. Nhưng ở cách đó không xa, khi câu nói liên quan đến Doanh Tần của Võ Hạng Dương vừa kết thúc, Diêm Liệt lập tức cảm nhận được bầu không khí xung quanh mình hạ xuống đến mức đóng băng! Hắn len lén liếc nhìn sắc mặt của Vương, mới phát hiện ra trên dung nhan vượt xa cả thần tiên kia hoàn toàn không có biểu cảm gì đặc biệt, nhưng lại khiến người ta cảm thấy đáng sợ đến lạ thường, còn cả vết hằn sâu hoắm và vẻ tàn ác trên trán nữa...
Hắn nuốt nước miếng một cái, trong lòng thầm cảm thấy nếu Thái tử thực sự chọn Doanh Tần... thì hắn không biết nên dặn Thái tử tự cầu phúc, hay là nên bảo Doanh Tần và cả Tương Tư môn cùng tự cầu phúc đây.
Lạc Tử Dạ nghe Võ Hạng Dương nói xong, liền chớp mắt, cười quỷ dị: “Đó là đương nhiên rồi! Khuôn mặt kia của Doanh Tần, có nói là thiên hạ đệ nhất mỹ nam cũng không quá! Có điều...” Thế nhưng sau khi nói xong, nàng lại vung bút một cái, viết cho hết tên Doanh Tần, sau đó lại bắt đầu một chữ khác. Hành động này khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc, tất cả đều chăm chú nhìn xem. Nhiếp chính vương điện hạ cũng như thoáng do dự, muốn bước tới, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại! Trong lòng hắn bắt đầu tò mò, rốt cuộc Lạc Tử Dạ muốn giở trò mèo gì đây!
Tiếp theo đó, Lạc Tử Dạ lại vạch một nét trên giấy, viết xuống một cái tên khác.
Tất cả mọi người đồng loạt quay đầu, nhìn Võ Hạng Dương xanh mét mặt đứng đó! Võ Hạng Dương hoàn toàn là một gã trai thẳng chính hiệu, một trăm phần trăm, hơn nữa, tình huống hiện giờ coi như vì hoàng muội nhà mình mà hắn đang là kẻ địch của Lạc Tử Dạ. Thế nhưng, Lạc Tử Dạ lại viết Doanh Tần trước, sau đó lại viết thêm tên hắn ta, rốt cuộc là có ý gì?! Điều này có nghĩa là trong lòng Lạc Tử Dạ, mình còn không bằng một gã trai bao sao? Không, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, điều này có nghĩa là, Lạc Tử Dạ cũng còn ngấp nghé cả mình nữa ấy hả?
Minh Dận Thanh ho khẽ một tiếng, sắc mặt phức tạp nhìn Võ Hạng Dương, nói: “Không ngờ Đại hoàng tử có vẻ rất bài xích Thái tử Thiên Diệu, nhưng trong lòng Thái tử lại vẫn có vị trí cho Đại hoàng tử như thế này!” Hắn vừa nói vậy, sắc mặt Võ Hạng Dương lại càng khó coi hơn. Rõ ràng là hắn đang nói rằng mình cũng sắp bị Lạc Tử Dạ kéo vào trong vùng lấy đoạn tụ rồi còn gì! Mà Lạc Tử Dạ viết tên Doanh Tần trước, đương nhiên là có nguyên nhân. Vì chỉ có viết tên Doanh Tần trước, những người này dù không thỏa mãn, nhưng cũng sẽ không bất mãn lắm, đương nhiên sẽ càng không phát tác ngay tại trận. Vì thế, việc này cũng sẽ càng có lợi cho nàng phát triển tiếp hơn! Diêm Liệt cũng nhìn Phượng Vô Trù một cái. Đôi mắt ma mị của Phượng Vô Trù khẽ nheo lại, trầm giọng nói: “Thế tức là viết hai cái tên rồi hả?”
Chỉ có điều, cả hai cái tên này, đều chẳng hề có phần hắn. Hắn nên thấy vui vì mình không bị kéo xuống nước, hay là nên tức giận vì sủng vật của hắn căn bản không hề có chút tự giác của sủng vật nào, cũng không biết thân là sủng vật, rốt cuộc y nên thuộc về người nào đây? Diêm Liệt gật đầu, nuốt nước bọt một cái, đáp: “Có lẽ là vậy ạ!”. Thế nhưng, hắn ta vừa dứt lời, Lạc Tử Dạ lại tiếp tục hạ bút viết tiếp. Điều này khiến mọi người đều trợn trừng mắt, nhìn y bằng ánh mắt không thể tin nổi. Rốt cuộc muốn viết bao nhiêu người đây? Chẳng phải trong lòng những người bình thường, thường chỉ thích một người thôi sao? Thái tử có hai người, họ đã cảm thấy rất kỳ quặc rồi, nhưng nàng lại vẫn còn muốn viết tiếp à? Còn Lạc Tử Dạ, nàng vừa viết, vừa đọc: “Ừm, Hiến Thương Dật Phong, Long Ngạo Địch, Minh Dận Thanh...”
Sau khi viết tới đây, nàng quay đầu nhìn Lộ Nhi, hỏi: “Phải rồi, trừ mấy người này ra, còn mỹ nam kiệt xuất nào mà ta không biết không nhỉ? Gia nói là kiệt xuất nhé, không phải chỉ tài hoa không thôi đâu. Ý là chỉ cả dung mạo và vóc dáng, đều là đám trai siêu đẹp nổi danh anh tuấn hoặc xinh đẹp ấy...”
“Ặc...” Khóe môi Lộ Nhi run lên, kiễng chân nhìn mảnh vải đỏ trong tay Thái tử. Trong lòng nàng ta thầm oán, Thái tử cho rằng cầu nguyện với trời xanh thực sự đơn giản như đi chọn mấy cây củ cải hay sao thế? Viết nhiều tên mỹ nam như thế, rốt cuộc ngài ấy muốn làm gì? Chẳng lẽ ngài ấy muốn cưới về hết hay sao? Ngài đã hỏi ý của các mỹ nam kia xem họ có đồng ý hay không chưa?
Dù là cạn lời, nhưng nàng ta vẫn chỉ có thể trả lời câu hỏi của Lạc Tử Dạ thôi. Nàng ta đáp: “Mỹ nam nổi tiếng thời bấy giờ, à... vẫn còn có Thất hoàng tử của chúng ta...”
“Đó là huynh đệ ruột mà, không thể ngấp nghé được! Tiếp theo đi!” Lạc Tử Dạ nhấc bút lên, chờ nàng ta nói tên người khác. Lộ Nhi lại thận trọng nói: “Còn có... còn có Hoàng đế bệ hạ của Hiến Thương, nghe nói dung mạo tựa u lan trong thâm sơn cùng cốc, phong lưu tuấn tú. Tên là... tên là...” Tên thì đương nhiên nàng ta không dám nói. Lạc Tử Dạ nghe vậy, rất thản nhiên liếc nhìn Hiến Thương Dật Phong một cái: “Đó là hoàng huynh của ngươi đúng không? Tên hắn là gì?”
Khóe môi Hiến Thương Dật Phong run lên, đuôi mắt cũng co giật, không biết não của hắn có nhân tiện co giật theo luôn không mà lại đáp: “Hiến Thương Mặc Trần!” Nói xong, hắn lại tiếp tục co giật.
Lúc này, Diễm Liệt vô cùng thấp thỏm nhìn Lạc Tử Dạ, rồi lại nhìn Phượng Vô Trù một cái. Ngay cả Hoàng đế Hiển Thương chưa từng gặp bao giờ mà cũng viết tên rồi, thế nhưng lại cứ cố tình không viết tên Vương là sao?! Nhìn sắc mặt đáng sợ của Vương kìa... Sau khi viết xong, Lạc Tử Dạ chép chép miệng, nói: “Ừm, đại khái là mấy người này đi! Gia viết hết cả mỹ nam đương thời vào đây rồi, thế nào chả cua được một người, đúng không?”
Nàng nói xong, Lộ Nhi nhíu mày suy nghĩ một lát, cứ cảm thấy hình như Thái tử quên mất tên một người nào đó rất quan trọng. Hơn nữa, nàng ta còn thoáng có một loại dự cảm rằng, người bị Thái tử quên tên đó, hẳn là không dễ động vào, hơn nữa, còn cực kỳ dễ nổi giận...