3ho nên, Lạc Tử Dạ nghe hiểu rồi.
Phía Thanh Thành định lén lút đóng thuyền bám đuôi nàng, nhưng mà bọn họ đi theo sau nàng nên muộn hai ba ngày cũng không sao. Hơn nữa, mấy ngày nay bọn họ không kịp chuẩn bị nhân lực vật lực, vì vậy bọn họ mới đang chuẩn bị thôi, sau khi nàng xuất phát, bọn họ đóng thuyền xong sẽ đuổi theo!
Lạc Tử Dạ khẽ xoa trán, nếu nàng muốn xuất phát vào ngày mai, vậy thì không thể trông cậy vào Thanh Thành được... Đáp Đáp lại nói tiếp: “Thanh Thành vừa nghe nói ngài không có thuyền thì rất tức giận! Hắn bảo nếu ngày mai ngài không thể xuất phát, hẳn sẽ...”
“Được rồi! Được rồi!” Lạc Tử Dạ phất tay, ý bảo3Đáp Đáp không cần nói thêm gì nữa.
Nàng không cần hỏi cũng biết điều Thanh Thành muốn nói chẳng phải lời hay ho gì. Tóm lại là bây giờ nàng nhất định phải đi nhờ vả Phượng Vô Trù. Tâm trạng nàng cực kỳ buồn bực, cực kỳ “nhức trứng”, thật sự không có hứng thú nghe xem Thanh Thành định đe dọa và cảnh cáo nàng như thế nào.
Đáp Đáp cũng biết điều ngậm miệng, kiễng chân nhìn qua lều của Nhiếp chính vương điện hạ. Nàng bĩu môi: “Thái tử, ngài đã đến cửa lều của Nhiếp chính vương điện hạ rồi thì đừng nghĩ này nghĩ nọ nữa! Đi thôi, biết đâu ngài vừa mở miệng, Nhiếp chính vương điện hạ lập tức đồng ý thì sao? Dù sao bây giờ1chúng ta cũng chẳng còn cách nào khác!” Đáp Đáp vừa nói xong, Lạc Tử Dạ lập tức sững người. Đúng vậy, thật ra câu cuối cùng của Đáp Đáp đã nói trúng điểm quan trọng: Dù sao bây giờ chúng ta cũng chẳng còn cách nào khác!
Ngoại trừ biện pháp nhờ Phượng Vô Trù giúp thì đúng là nàng không còn cách nào khác. Nàng thở dài một hơi, nhìn Đáp Đáp mà nói: “Vậy ngươi cứ về trước đi, chuẩn bị đầy đủ đồ đạc để ra biển! Mặc dù gia không chắc là có thể thuyết phục Phượng Vô Trù, nhưng mà biết đâu... nhỉ?”
Biết đâu lại thành công nhỉ?
“Vâng! Vậy nô tỳ về trước!” Đáp Đáp trả lời rồi xoay người chạy đi.
Sau khi Đáp Đáp đã đi xa, Lạc6Tử Dạ nghiêng đầu nhìn về phía lều trại của Phượng Vô Trù. Cửa lều trải thảm đen, hai bên có người đứng canh gác. Bọn họ xếp thành hàng, ai cũng đeo kiếm bên hông, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như đao, trên mặt như viết một câu: Đứa nào mẹ nó nểu dám tự tiện xông vào, ông đây một đao chém chết!