7ắn dùng dáng vẻ này nói ra lời như vậy cũng đã rất tùy tiện rồi, không ngờ tới sau khi hắn nói thế lại vẫn chế không đủ, còn thêm một câu dùng sức mạnh? Đây hoàn toàn không phù hợp với dáng vẻ ôn hòa kia của hắn! “Sao? Ngươi nhìn dáng vẻ của ta cảm thấy ta không chắc chắn à?” Hắn khẽ mỉm cười, áo khoác cũng đã tuột xuống
Hắn vừa làm ra động tác này đã dọa Lạc Tử Dạ sợ tới mức hoảng hồn! Trong lòng Lạc Tử Dạ rất căng thẳng, trên mặt lại vẫn ung dung thản nhiên, mở miệng nói: “Tốt nhất người vẫn đừng nên xuống thì hơn, sau khi xuống sẽ hối hận đấy!”
Nàng vừa nói ra lời này, hắn hơi nhướng mày, khẽ cười nói: “Sao nào, ngươi muốn nói với ta là trong3ao nước nóng này có bố trí mai phục của ngươi, hay là trong tay người cầm dao găm hoặc là vũ khí có khả năng giết người, có thể khiến người mặc dù không nhúc nhích được nhưng vẫn có thể lấy mạng ta trong khoảnh khắc ta xuống nước?”
Trong lời nói của hắn mang theo mấy phần trêu chọc, dường như đã sớm biết dưới nước không có gì cả, chỉ có một mình nàng mà thôi
Nhìn biểu cảm kia của hắn, Lạc Tử Dạ cũng biết muốn lừa được hắn, nói trong tay mình có vũ khí lợi hại, chắc chắn hắn không tin
Vì vậy, nàng nghiêm mặt nói: “Mặc dù lúc này ta không có bất cứ lá bài ẩn nào trong tay, nhưng ít nhất thì..
ta có bệnh!”
Hiến Thương Mặc Trần: “...” Khóe miệng hắn hơi co giật, hoài nghi mình1nghe nhầm
Đây là nàng đang tự rủa bản thân mình sao? Hắn không hiểu sai chứ?
Mà sau khi Lạc Tử Dạ nói xong lời này, nàng nhanh chóng mở miệng nói tiếp: “Là một loại bệnh truyền nhiễm, nếu người xuống chắc chắn sẽ lập tức bị lây bệnh, thật đó! Đừng nói là chạm vào ta, ta không chỉ có bệnh ngoài da, có thể lấy ngay lập tức, hơn nữa còn có bệnh hoa liễu(*) trong truyền thuyết..
Nếu ngươi còn muốn sống thêm mấy năm, còn tương đối quý trọng sinh mạng mình thì tốt nhất người đừng nên xuống thì hơn!”
(*) Bệnh hoa liễu: bệnh lây truyền qua đường tình dục
Những lời này của nàng vẫn không thể cản động tác của hắn lại được.
Ngược lại còn làm hắn bật cười, hắn ôn tồn mở miệng nói: “Vậy cũng tốt, người ta vẫn8nói chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu
Cảm giác đó, hôm nay ta thử xem thế nào!”
Thấy mình nói gì hắn cũng kiên trì, Lạc Tử Dạ thật sự giận rồi, đôi mắt lạnh lẽo nhìn hắn chằm chằm, nói: “Nếu ngươi thật sự dám, gia sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Câu này của nàng như đang uy hiếp hắn.
Nhưng sau khi nàng nói ra câu này, hắn lại như một cơn gió, bỗng nhiên từ chỗ cách năm mét bay tới bên cạnh nàng, đứng yên trên đường nhỏ có thể đi lại bên cạnh ao, tốc độ như thế đủ thấy nội công hắn vô cùng thâm sâu
Sau khi tới bên cạnh nàng, hắn ngồi xuống, lúc này trên người hẳn chỉ còn lại quần áo trong, lúc hắn lôi kéo, cởi quần áo, đai lưng của áo trong cũng9bị nới lỏng, cứ thế treo lỏng lẻo trên người.
Hắn ngồi xuống như vậy khiến Lạc Tử Dạ nhìn thấy rõ bắp thịt trước ngực hắn
Cơ ngực trơn bóng như noãn ngọc nhưng vẫn có cơ bắp rõ ràng, không cần nghĩ đã biết cảm giác khi sờ vào nhất định rất tốt, là cái loại có thể tỏa ra nhiệt độ âm ẩm, khiến cho người khác sảng khoái tinh thần
Nhưng Lạc Tử Dạ không dám nhìn lâu, cũng không dám để bản tính mê trai phát tác, nàng nhanh chóng thu ánh mắt lại.