Trong đầu nàng nhanh chóng lướt qua thông tin về mấy người kia. Với tính cách của Phượng Vô Trù, chắc chắn không thể làm mấy chuyện như thế này. Tên đó kiêu ngạo đến mức không coi ai ra gì, chẳng thèm để mắt đến ai, một tờ thiết kế đại bác thế này dùng để làm gì còn chưa biết rõ, thì có lẽ hắn cũng không coi trọng nó. Còn Doanh Tần, đêm qua đã đón nhận cành ô liu của mình rồi, hắn cũng sẽ không làm.
Như vậy chỉ còn lại... phụ hoàng? Long Ngạo Địch? Minh Dận Thanh? Hiên Thương Dật Phong? Gần như đều không thể nào! Nếu thế, có khả năng nhất sẽ là... Mắt nàng lạnh bằng. Mà cũng chính việc đập vỡ bình hoa này khiến không ít người trong phủ Thái2tử đều giật mình. Lộ Nhi và Đáp Đáp vừa bước đến cửa, đang định đánh thức nàng dậy, hầu hạ nàng lên triều, cũng giật mình vì tiếng động này. Cả hai đồng loạt đẩy cửa bước vào! Sau khi vào phòng, nhìn thấy Lạc Tử Dạ đang quỳ bên cạnh bình hoa, mà chiếc bình hoa kia đã vỡ thành từng mảnh nhỏ, Lộ Nhi bèn nhíu mày hỏi: “Thái tử, ngài sao thế? Chiếc bình này...”
Lạc Tử Dạ vò đầu bứt tai như rất đau khổ, cũng đồng thời giấu đi tia sáng lạnh trong mắt mình. Nàng nói như không hề phòng bị gì cả: “Ta đang tìm đồ đó! Đêm qua trước khi ra ngoài, gia nhàn rỗi không có việc gì làm, nên thuận tay ngồi vẽ mấy bức tranh! Sáng nay vừa tỉnh dậy,6mới nhớ ra hình như vẽ sai mấy chỗ, cần phải chỉnh lại. Nếu không sửa, có lẽ không chỉ không tấn công được kẻ địch, mà sẽ còn làm chính mình bị thương nữa! Thế nên bản Thái tử chưa kịp rửa mặt, đã định tìm nó để sửa trước rồi! Nhưng kỳ lạ thật, đêm qua ta vốn giấu nó trong bình, mà giờ không thấy đâu nữa rồi!”
Tình hình thế này thì xem ra hẳn là do nàng chủ quan khinh địch. Nhưng vẫn còn may...
Nàng cụp mắt suy nghĩ trong chốc lát. Nếu như là người ở ngoài đột nhập vào, thì không có khả năng lẳng lặng không một tiếng động lục lọi tất cả đồ đạc trong phòng nàng cho đến khi tìm được mảnh giấy trong bình hoa mà không bị bất cứ ai3trong phủ Thái tử phát hiện cho lắm. Trừ khi đây là một cao thủ tuyệt thế, nhưng khả năng lớn hơn đó là--- có nội gián!
Thế nên, nàng nói ra câu này, cũng coi như nói để cho họ nghe.
Cùng với... nói cho người có thể đang giám sát căn phòng này của nàng nghe! Dù sao, nàng tin rằng trừ nàng ra, thì không ai có thể dễ dàng hiểu được bản thiết kế đại bác kia. Thế nên, chắc chắn sẽ có người tò mò về bước tiếp theo, ít nhất cũng phải nghe ngóng được từ chỗ của nàng, xem rốt cuộc đây là thứ gì. Vì vậy, hiện giờ nàng giả vờ như vậy cũng là việc hết sức cần thiết.
Sau khi nói xong câu này, nàng lại cố tình làm ra vẻ khổ sở vò9đầu bứt tai, nói tiếp: “Lẽ nào mình đặt ở đâu khác, nhớ nhầm rồi sao? Hai người giúp ta tìm quanh phòng xem, nó là bức tranh vẽ mấy thứ hình dạng kỳ quái ấy, có lẽ trước giờ các ngươi chưa từng nhìn thấy đâu. Ta cũng chỉ bất chợt nảy ra suy nghĩ khác người, thuận tay vẽ thôi ấy mà...”
“Vâng ạ!” Hai người đáp một câu, rồi thực sự làm theo lời Lạc Tử Dạ phân phó, chăm chú tìm quanh trong phòng. Lạc Tử Dạ nheo mắt lại, nghiêm túc quan sát bóng lưng của họ, nhưng không nhìn ra được chút manh mối nào. Nhìn họ như vậy, thì đúng là chỉ như đang giúp nàng tìm đồ thật thôi vậy! Mắt nàng sa sầm xuống, sau đó làm ra vẻ bực bội cũng đi4tìm quanh trong phòng.
Kết quả cuối cùng, đương nhiên là chẳng tìm được ra gì hết!
Lộ Nhi nhíu mày hỏi: “Thái tử, hay là ngài nghĩ kỹ lại xem, có lẽ ngài cất ở chỗ khác, hoặc là có nơi nào mà chúng ta không nghĩ tới không?” Khi hỏi câu này, trên mặt nàng ta đầy vẻ mờ mịt, thật thà, chỉ nhìn dáng vẻ này thôi, thì giống như căn bản không biết gì cả.
Còn trên mặt Đáp Đáp thì lại rất bình tĩnh. Nếu nói có chỗ nào đó thực sự không bình tĩnh, thì cũng chỉ là do không tìm được đồ mà lộ ra vẻ luống cuống thổi.
Lạc Tử Dạ thấy hai người họ như vậy, bèn gật đầu, trên mặt cũng chưa từng lộ ra một chút nghi ngờ nào, lẳng lặng gãi đầu bứt tóc, tiếp tục buồn bực than vãn: “Ôi, vậy thì có khi gia nhớ nhầm thật rồi. Thôi bỏ đi, không tìm nữa. Dù sao bức tranh đó cũng chưa vẽ xong, hơn nữa, còn có rất nhiều chỗ sai sót. Tuy vẽ lại có phiền phức hơn chỉnh sửa một chút, có điều cũng có thể tránh được mấy sai sót kia! Thôi được rồi, không có chuyện gì nữa, các ngươi lui ra ngoài trước đi. Chưa biết chừng đến lúc không tìm nữa, thì thứ kia lại tự xuất hiện ấy chứ!”
Nghe nàng nói vậy, Lộ Nhi và Đáp Đáp cùng gật đầu. Họ cũng biết Lạc Tử Dạ không thích để người khác hầu hạ mặc quần áo, rửa mặt, nên lập tức lùi ra ngoài.
Chờ họ ra ngoài hết rồi, trong mắt Lạc Tử Dạ thoáng lóe lên tia sáng sắc bén.
Trên thực tế, điều đáng mừng nhất là, mặc dù nàng sơ ý chủ quan khinh địch, nhưng may mà bản thiết kế kia vẫn chưa hoàn thành. Càng may mắn hơn là, dưới sự truyền thụ của người phụ nữ khôn khéo như lão đại kia, nàng làm việc gì cũng có thói quen giữ lại một phần nào đó. Thế nên, bản thiết kế đại bác kia, thực sự có một khuyết điểm chí mạng. Mà một bước mấu chốt nhất trong đó, cũng là do nàng cố tình vẽ sai! Nếu bản vẽ thực sự rơi vào tay của kẻ địch, thì thực ra cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn đối với nàng, thậm chí, chưa biết chừng còn có thể khiến người kia gieo nhân nào gặt quả ấy. Nhưng việc tiếp theo nàng phải làm, đương nhiên là phải moi ra được, rốt cuộc kẻ đánh cắp bản thiết kế là ai. Nếu có nội gián, thì nội gián là ai. Còn cả chuyện... kẻ đứng sau lưng là ai?! Hiện giờ để thể hiện ra trạng thái của người vừa bị mất đồ nhưng thứ mất cũng chẳng phải thứ gì quan trọng, nàng vừa phải biểu lộ ra sự phiền muộn của mình, lại vừa phải thể hiện chút thờ ơ, lơ đãng, không phải quan tâm gì lắm. Lạc Tử Dạ điều chỉnh lại nét mặt của mình, khoác triều phục lên người, bỗng nhiên cảm thấy môi mình hơi đau đớn. Nàng đưa tay lên sờ, trong lòng thầm nghi hoặc, sau cứ có cảm giác như thể bị ai cắn cắn nhay nhay môi thế nhỉ? Là nàng nghĩ quá nhiều sao?! Sau khi chuẩn bị xong xuôi, nàng liền bước ra cửa.
Ánh mắt nàng như lơ đãng liếc hai người kia một cái, rồi như cười như không, nói: “Tính ra thì, hai người các ngươi cũng coi như là thị vệ đại nội được phụ hoàng cố tình phái tới chỗ ta. Hôm nay gia cũng nhắc nhở các ngươi một chút, nhiệm vụ của các ngươi, chính là bảo vệ cho sự an toàn của gia! Có chút chuyện không nên làm, chút chuyện dư thừa, thì gia đề nghị các ngươi đừng nên vi phạm nào thì hơn. Dù sao, tính cách của gia cũng không tốt đẹp gì lắm, nhưng con người lại rất lương thiện! Cho nên, gia không hy vọng rằng, có một số sinh mệnh trẻ tuổi lại bị chết yểu vì một chút chuyện nhỏ nhặt không đâu!” Nàng vừa dứt lời, sau lưng liền vang lên tiếng “Loạt soạt”. Đáp Đáp quỳ sụp xuống, cũng nhanh miệng nói: “Thái tử điện hạ, nhiệm vụ của chúng nô tỳ cũng chỉ là đảm bảo cho sự an toàn của ngài! Tuyệt đối sẽ không làm bất cứ việc gì vượt quá nhiệm vụ của mình. Xin Thái tử yên tâm!”
Thế nhưng Lộ Nhi lại ngớ người đứng đó, nhìn Lạc Tử Dạ một cái, rồi lại nhìn sang Đáp Đáp, sau đó lại như không hiểu vì sao tự dưng Đáp Đáp lại quỳ xuống như vậy vậy. Dáng vẻ của nàng ta lúc này, giống như đang băn khoăn do dự, không biết mình có nền quỳ xuống không.
Vừa nhìn cảnh tượng này, Lạc Tử Dạ như cười như không nhìn Đáp Đáp một cái, sau đó phe phẩy cây quạt trong tay như không mấy bận tâm, hỏi: “Gia có nói gì đâu, ngươi hoảng hốt cái gì chứ?”
Mặt Đáp Đáp cứng lại, sau đó hơi tái đi. Trong lòng Lạc Tử Dạ đã thầm có tính toán riêng, nhưng ngoài mặt vẫn không để lộ ra điều gì, quay đầu bước đi thẳng. Nàng khẽ sờ lên môi mình, thuận miệng hỏi một câu: “Tối hôm qua sau khi gia ngủ, có ai đến đây không?”
Lộ Nhi nhíu mày rồi lập tức đáp: “Khởi bẩm Thái tử điện hạ, không có ai tới thăm hỏi cả!”
Lúc này Đáp Đáp cũng đã đứng lên đi theo hai người, nhưng sau lưng đã dần ướt đẫm mồ hôi lạnh. Nàng ta cứ có cảm giác rằng, biểu hiện vừa rồi của Thái tử thật sự không thể coi là sắc bén đến mức nào... Thế nhưng, dưới sự lơ đãng vô tình đó, lại cứ khiển cho người ta thấy kinh hãi, cũng để cho nàng ta biết rằng, đại khái lúc trước mình đã quá coi thường Thái tử. Chắc chắn y không hề đơn giản như biểu hiện thường ngày của y.
Nghe Lộ Nhi nói vậy, Lạc Tử Dạ tiếp tục gật đầu tỏ vẻ đã biết rồi. Tuy trên môi vẫn rất đau, nhưng có thể là do nửa đêm mình bất cẩn cắn phải thôi!
Vào hoàng cung... Dọc theo đường đi đều là các đại thần vào triều sớm. Thấy nàng tới, mọi người xung quanh đều bước tới chào hỏi. Một vị đại thần mặt đầy nếp nhăn trong số đó bước lên nói: “Nghe nói Hoàng thượng thành lập Thần Cơ doanh, cũng giao cho Thái tử thống lĩnh Thần Cơ doanh này, đây đúng là chuyện đáng chúc mừng!”. Lạc Tử Dạ biết thừa đây là giọng điệu chuẩn bị nịnh nọt, đã bước chân vào quan trường, đương nhiên phải sớm thích ứng với những điều này. Vì vậy, nàng cũng vội cười, gật đầu đáp: “Đa tạ, sau này cũng mong đại nhân giúp đỡ nhiều hơn!”
Đây chính là bước đầu của việc lôi bè kết phái đây.
Vị đại thần kia lập tức nói: “Chỉ cần Thái tử phân phó, lão thần dù chết cũng tuyệt đối không chối từ!”
Bên này vừa nói xong, bên kia lại có người chúc mừng. Lạc Tử Dạ như rất khéo léo, ứng phó từng người một. Thế nhưng, tự dưng nàng cảm thấy bầu không khí có chút gì đó khác thường. Vừa ngẩng đầu, nàng đã nhìn thấy khuôn mặt vô cùng phức tạp kia của Long Ngạo Địch. Người kia vẫn mặc nhung trang, dung nhan tuấn tú như điêu khắc, trên mặt vẫn giữ lại bộ râu quai nón gợi cảm, mang theo sự hoang dã của trai thẳng. Đôi mắt màu máu khẽ nheo lại, nhìn chằm chằm từng cử chỉ lời nói của Lạc Tử Dạ lúc này! Tối qua hắn cũng đã biết chuyện chiêu binh, sáng sớm nay lại thấy Lạc Tử Dạ không đần độn ngu dốt như bình thường, còn chủ động đáp lời với các đại thần, ứng phó linh hoạt. Đây cũng không phải là Lạc Tử Dạ mà họ vẫn luôn quen thuộc từ trước tới giờ. Hơn nữa, hắn còn có một dự cảm rằng, không chỉ Lạc Tử Dạ hiện giờ không còn là dáng vẻ hắn từng quen thuộc, mà sau này cũng sẽ không còn nữa! Điều này khiến cho hắn có cảm giác bị đe dọa một cách kỳ lạ.
Sau khi nhìn thấy hắn, Lạc Tử Dạ cũng chỉ khẽ gật đầu theo lễ phép một cái, không hề cuồng nhiệt si mê như trước đây mỗi lần thấy hắn. Sau cái gật đầu đầy lễ tiết này, y lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt của mình!
Dáng vẻ của y giống như thực sự quyết định rằng ngày ấy gạch tên hắn ra khỏi tấm lụa đỏ cầu nguyện dưới cây Nhân Duyên rồi, thì sau này sẽ không tính có bất cứ mối quan hệ nào nữa vậy. Mà trên thực tế, đúng là Lạc Tử Dạ cũng nghĩ như thế thật. Long Ngạo Địch, là mỹ nam đầu tiên mà nàng nhìn thấy sau khi tới cổ đại, cũng là người đầu tiên mà nàng quyết định theo đuổi, cưa đổ vào thời khắc đó. Nhưng nói thật, với các biểu hiện của hắn hiện giờ, thực sự khiến nàng không thể thích nổi. Đừng nói là tiếp tục theo đuổi hắn, đến ngay cả bạn bè thôi nàng cũng còn chẳng muốn làm bạn với hắn nữa!
Trong lòng nàng nghĩ vậy, ngoài mặt cũng không có ý định che giấu điều gì, bộc lộ rõ thái độ không muốn qua lại với hắn. Không biết vì sao, nhận thức này lại khiến Long Ngạo Địch cảm thấy có chút khó chịu đến khó tả. Nhất là khi nghĩ tới chỉ mới mấy ngày trước thôi, Lạc Tử Dạ còn ngỏ lời đề nghị mình... đi sử dụng mỹ nam kế, gả vào phủ Thái tử nữa chứ. Hôm nay thái độ của y đột ngột biến chuyển thể này, thực sự khiến hắn không thích ứng được...
Hắn bước lên vài bước, đi tới bên cạnh Lạc Tử Dạ.
Giọng nói lạnh lùng ngạo nghễ vang lên bên tai nàng. Hắn từ tốn hỏi: “Hiện giờ, Thái tử thực sự định tham dự vào vũng nước hỗn độn này sao?” “Đây chẳng phải cũng là điều Long tướng quân hy vọng à?” Lạc Tử Dạ nhướng mày nhìn hắn một cái khiến Long Ngạo Địch có thể nhìn rõ nét rằng được, trong ánh mắt của nàng không chỉ không còn vẻ si mê, mà còn cả sự khó chịu và xa cách nữa.
Nàng biểu hiện một cách rất rõ ràng, rằng nàng định giữ một khoảng cách nhất định đối với Long Ngạo Địch.
Long Ngạo Địch uất nghẹn. Hắn hy vọng Lạc Tử Dạ tham gia vào thế cờ này, là hy vọng Lạc Tử Dạ đứng về phía bọn họ, chứ cũng không mong Lạc Tử Dạ tự thành lập một phái riêng. Hơn nữa, nhìn tình cảnh hiện giờ, thì sau khi thành lập Thần Cơ doanh, nểu Lạc Tử Dạ có đủ năng lực, chưa biết chừng y sẽ trở thành một Phượng Vô Trù thứ hai! Như vậy, làm sao hắn có thể nảy sinh cái hy vọng quái quỷ như thể được chứ!
Thế nhưng, hắn có thể nhìn ra được, hiện giờ Lạc Tử Dạ rất không thích hắn, không muốn có bất cứ quan hệ nào với hắn nữa. Hắn thoáng khựng lại, rồi lạnh lùng nói: “Có chút chuyện, mạt tướng muốn giải thích một chút. Nhìn Thái tử thế này, hình như có gì đó hiểu lầm mạt tướng! Chuyện hỏa hoạn trong Quốc tự, thiêu cháy tẩm cung của Thái tử, trên thực tế, trước khi chuyện đó xảy ra, mạt tướng thực sự không hề hay biết. Thế nên, chuyện của Tiểu Minh tử cũng nằm ngoài dự liệu của bản tướng quân!”
Lạc Tử Dạ đưa mắt nhìn hắn, như cười như không, nhưng ý cười không hề sầu được đến trong đáy mắt: “Long tướng quân nói những điều này, là coi như giải thích với bản Thái tử sao?”
Dù cho chuyện hỏa hoạn đó, Long Ngạo Địch thực sự không hề hay biết... Nhưng còn Vân Tiêu Náo, Võ Lưu Nguyệt cứ liên tiếp được thả vào trong Quốc tự thì sao? Vì hòa bình giữa hai nước, khi Võ Lưu Nguyệt gây khó dễ với nàng, hẳn hoàn toàn không chút do dự định giao nàng cho phụ hoàng xử lý thì sao? Nếu nói lúc trước chuyện của Vân Tiêu Náo và Võ Lưu Nguyệt đều chỉ khiến cho nàng thấy không thích nổi con người hắn nữa, thì khi hắn đề nghị giao nàng cho phụ hoàng xử lý đó, nàng đã thực sự bắt đầu chán ghét hắn rồi!
Long Ngạo Địch bị câu nói của nàng chặn cứng họng. Thoáng suy nghĩ một chút, hắn cũng hiểu điều gì đã khiến Lạc Tử Dạ tức giận! Dù sao cũng chính hắn là người đã nói ra câu “để Hoàng thượng định đoạt”, nên Lạc Tử Dạ mới gạch tên hắn ra khỏi tấm lụa đỏ đó!
Đôi mắt màu máu của hắn càng sâu hơn, nhìn Lạc Tử Dạ, giải thích: “Thái tử, hy vọng ngài hiểu rằng, vào thời điểm như thế, mạt tướng chỉ có thể cân nhắc vì đại cục!” Lạc Tử Dạ gật đầu, mỉm cười đáp: “Bản Thái tử hiểu rõ Tướng quân làm thế cũng vì cân nhắc cho đại cục thôi. Bản Thái tử cũng cực kỳ thông cảm với tướng quân mà! Có điều, con người của gia vốn trọng nghĩa khí, trời sinh chỉ thích chí tình chỉ nghĩa, là con người đầy nhiệt huyết sẵn sàng xả máu hy sinh thân mình và bạn bè, vì đồng minh. Mà ngược lại, gia cũng rất không thích người đặc biệt giỏi về việc cân nhắc cho đại cục!”
Người như Long Ngạo Địch này, có dã tâm, rất lãnh khốc, nhưng nàng không thể nào kết giao nổi. Sự lãnh khốc của người này, có thể tạo nên lực phản đòn, so về giỏi mưu lược và tàn nhẫn với Hiến Thương Dật Phong, thì tên này chỉ hơn chứ không kém!
Long Ngạo Địch nhíu mày, ánh mắt nhìn Lạc Tử Dạ có phần sâu hơn. Lúc này, coi như hắn đã hiểu được rằng mình thực sự bị ghét bỏ rồi!
Lạc Tử Dạ không để ý đến hơn nữa. Nàng cảm thấy gần đây có lẽ là do mình thể hiện ra rằng tính tình mình tốt quá, nên ai cũng có thể bắt chẹt nàng hết lần này đến lần khác vậy. Hiện giờ nàng muốn bộc lộ cho Long Ngạo Địch biết mình cũng biết cáu biết giận, cũng không có gì là không thể. Hơn nữa, chuyện hỏa hoạn ở Quốc tự đó, vừa rồi hắn cũng đã nói đây thôi, chỉ là trước khi mọi chuyện xảy ra thì hắn không biết, như vậy hiện giờ thì sao? Hẳn là hắn biết chân tướng rồi chứ? Nếu thể, trong chân tướng đó, hắn lại đóng vai nhân vật gì?!
Lộ Nhi hơi kỳ quái nhìn Long Ngạo Địch một cái, rồi hỏi Lạc Tử Dạ: “Gia, không phải là Long tướng quân rất không thích nghi sao? Mới mấy hôm trước thôi, hắn còn cáo ngự trạng, để cho ngài bị bệ hạ phạt trượng một phen... Sao hôm nay hắn lại chủ động tới bắt chuyện với ngài vậy?”
Lạc Tử Dạ nghe nàng ta hỏi vậy, bèn như cân nhắc một chút, phe phẩy cây quạt trong tay, rồi cười rất phong lưu: “Điều này thì ngươi không biết rồi. Bản chất con người ta vốn không biết tự trọng như vậy đấy! Trước đây ta suốt ngày chạy theo sau đít hắn, hắn lại không biết trân trọng, chê ghét đủ kiểu. Giờ thấy ta không thèm quan tâm đến hắn nữa, nhìn cũng chẳng muốn nhìn nhiều thêm một cái, hắn lại cảm thấy mình không có cảm giác tồn tại. Vì thế, hắn mới lại sán lại gần, muốn chúng mình sức quyến rũ của mình một chút. Long tướng quân đại khái là dạng người thế này đi!”
Khóe môi Long Ngạo Địch run lên!