chủ nhân à, Quả gia muốn bán Lạc Tử Dạ cho ngài
Điều kiện trao đổi, điều kiện trao đổi là ngài phải giúp quả gia đối phó với lão già vô
si
“Má nó!” Lạc Tử Dạ ngu người luôn
Lão già vô sỉ là ai? Với lại, “muốn bán nàng” là cái quỷ gì?
Nàng định ném chiếc quạt trong tay về phía Quả gia để cản nó lại nhưng cần câu trong tay ông già kia đột nhiên vụt qua, quấn lấy chiếc quạt của nàng! Lần này nàng còn không nhìn ra lão già kia cố ý gây chuyện thì Lạc Tử Dạ nàng đúng là kẻ ngu rồi!
Nàng liếc ông già kia, lúc này ông già kia cũng đang nhìn về phía nàng
Ông3cười nhạo: “Ngươi là Lạc Tử Dạ à?” “Mắc mớ gì đến ông!” Lạc Tử Dạ đang bực mình vì không cản được Quả Quả nên đương nhiên nàng khó có thể lễ phép với lão già xấu xa cố tình gây sự! Có vẻ như ông già kia bị câu nói thiếu lễ độ của nàng chặn họng
Dường như bao nhiêu năm qua chưa từng có ai dám ăn nói hỗn xược với ông như thế
Điều này làm cho ánh mắt ông lạnh đi vài phần: “Sao hả, đây là thái độ ngươi nói chuyện với bậc cha chú đấy à?”
Lạc Tử Dạ vốn đã ghét cay ghét đắng một lão già vô sỉ là Võ Tu Hoàng rồi, bây giờ lại1tự dưng xuất hiện một lão già cặn bã nữa
Cuộc đời người khác chọc phải kẻ tiểu nhân, còn cuộc đời nàng lại chọc phải toàn lão già! Nàng thuận miệng trả lời: “Cha chủ ở đâu cơ? Làm gì có bậc cha chú nào vừa gặp đã làm khó con cháu chứ? Ông đừng ỷ mình lớn tuổi, cậy già...”
Nàng nói tới đây, đúng lúc Mân Việt đi từ trong khoang thuyền ra ngoài
Hắn lên tiếng hành lễ, ngắt lời Lạc Tử Dạ: “Tham kiển lão Vương gia!” “Ừm...” Câu “cậy già lên mặt” của Lạc Tử Dạ bị kẹt trong cổ họng
Hình như lão Vương gia là cha của Phượng Vô Trù đúng không? Nàng đối đầu trực tiếp với cha8hắn thì không ổn lắm, nhỉ?
Nàng nghẹn họng không nói gì
Ánh mắt Phượng Thiên Hàn nhìn về phía nàng, ông hỏi đầy hứng thú: “Bản vương ỷ mình lớn tuổi mà cậy già thế nào? Cậy giá lên mặt hả?” “Ôi chao! Người ta muốn nói là cây già bán manh mà! Manh” nghĩa là đáng yêu đó! Nhìn ngài đúng là đao quý chưa cùn, cả người từ trên xuống dưới trông đáng yêu hết ý!” Lạc Tử Dạ lập tức nịnh nọt ngọt xớt, lại còn xòe quạt để quạt mát cho Phương Thiên Hàn.
Phong cách này khiến Mân Việt run rẩy khóe miệng
Từ lúc nào Thái tử trở nên..
Khụ khụ, xưa nay nàng hiếm khi lễ độ với ai như9thế, kể cả Vương!
Khuôn mặt Phượng Thiên Hàn cũng hơi run run
Ông nghiêng đầu nhìn Lạc Tử Dạ, ánh mắt giống như đang nhìn quái vật! Tên nhãi này thay đổi phong cách nhanh thật đấy
Ông đang định lên tiếng thì Lạc Tử Dạ đã nói trước: “Ngài có phải là lão Vương gia không? Thường ngày con trai bảo bối của ngài có nghe lời ngài không?”
“Bản vương bảo nó đi hướng đông, nó tuyệt đối không dám đi về phía tây!” Phượng Thiên Hàn hừ lạnh, muốn tỏ vẻ trước mặt Lạc Tử Dạ để nàng biết rằng Phượng Vô Trù rất kính trọng người phụ vương là mình, đồng thời ám chỉ Lạc Tử Dạ phải tôn trọng mình.
Mân Việt7thâm phỉ nhổ: đó là bởi vì Vương đi về phía tây thì ngài lập tức ầm ĩ đòi thắt cổ:
“Ái chà! Thế thì tốt, thể thì tốt!” Lạc Tử Dạ quạt càng thêm nhiệt tình
Nàng nói tiếp: “Chuyện là thế này, trên đường đi gia không không nhịn được đã sờ tay trai đẹp
Ngài cũng thấy con chim phá đám vô dụng Quả Quả kia đã đi tố cáo bản Thái tử rồi! Lát nữa nếu con trai ngài đánh gia, mong ngài hãy nói giúp gia vài lời hay nhé, bảo hẳn hãy vì hòa bình thế giới, tuyệt đối không thể đánh gia có biết không? Ngài coi nè, bản Thái tử tôn trọng ngài thế này cơ mà! Gia đường đường là một Thái tử tôn quý nhưng vẫn quạt mát cho ngài, ngài nhất định phải giúp gia chuyện này đấy!”
Không ngờ nàng vừa nói xong, Phượng Thiên Hàn dứt khoát từ chối: “Không giúp!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng chợt xanh mét, chiếc quạt trong tay cũng đơ luôn
Đến giờ Mân Việt mới hiểu tại sao nàng lại đột nhiên nịnh nọt như thế
Hắn lẳng lặng vỗ trán
Mà lúc này, một loạt tiếng bước chân vang lên
Diêm Liệt dẫn người đến, hô to từ đằng xa: “Thái tử điện hạ, Vương có lời mời!” “Quả Quả đã tố cáo xong rồi hả?” Lạc Tử Dạ kiễng chân hỏi Diêm Liệt
Tâm trạng Diễm Liệt khá phức tạp nhưng vẫn gật đầu trả lời: “Đúng vậy! Quả gia đã kể hết mọi chuyện liên quan đến trai đẹp!”
“Nó vu khống đó!” Lạc Tử Dạ nhảy dựng lên phát biểu một câu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cố gắng biện minh cho mình
Diêm Liệt nghiêm túc nói: “Ngài có thể tự đến giải thích với Vương
Vương bảo thuộc hạ đến mời ngài đi bàn chuyện nhân sinh!” Bàn chuyện nhân sinh? Bàn xong nàng còn đường sống sao!
Lạc Tử Dạ dứt khoát nhảy lên bờ, xoay người chạy như điên vào trong sa mạc mênh mông
Nàng vừa chạy vừa nhảy, bởi vì chạy quá kích động nên nàng tung người giữa không trung
Nàng ngoái đầu lại, hét to: “Nói với hắn là gia có việc nên đi trước đây, gia không bàn chuyện nhân sinh! Gia không bàn!”