Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ngày xưa là chị bảo vệ em, tương lai do em che chở chị 

Bóng đêm như mực, từng ánh sao lấp loé trong không trung như một bức hoạ rực rỡ trong không trung. 

Dưới bầu trời sao, Khương Vô Danh và Tô Thi Vận ngồi cạnh nhau, rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Tô Thi Vận, thậm chí còn ngửi được mùi cơ thể của đối phương. 

Mà khi Tô Thi Vận quay sang hỏi Khương Vô Danh, môi cách Khương Vô Danh không tới 10 xen-ti-mét, mang theo hương thơm phất qua mặt Khương Vô Danh khiến anh ngưa ngứa. 

“Ngày đó, khi chị và mẹ tìm Lưu Thủ Thành, em đã lén theo sau, nghe thấy mẹ và Lưu Thủ Thành nói chuyện, biết mình không phải con ruột!”. Khương Vô Danh nhìn bầu trời xa xa, khẽ nói: “Lúc ấy, em cũng hoang mang, thậm chí không thể tin nổi vào những gì mình nghe được. Sau đó, mọi người nói gì, em cũng không nghe nữa, em hoảng hốt rời khỏi sảnh, ra nhà họ Lưu rồi chạy một mực như mất hồn”. 

“Lúc ấy chắc em rất khó chịu!” 

Tô Thi Vận tỏ vẻ đau lòng, lúc ấy Khương Vô Danh mới 12, sao có thể thừa nhận đả kích này? 

“Buồn thì khóc. Em chạy một đường, khóc một đường, cho tới khi nước mắt chảy khô, sức dùng hết rồi mới dừng lại”, Khương Vô Danh cười chua xót. 

“Vì quá khó chịu nên em không nói gì mà rời đi!”, Tô Thi Vận hỏi. 

“Không phải, lúc ấy em em chạy tới dưới một chân cầu lớn, ngồi tới trưa, cảm xúc ổn định thì mới về nhà, em muốn hỏi mẹ rõ ràng, kết quả gặp một ông lão!”, Khương Vô Danh nhẹ nhàng lắc đầu. 

“Ông lão? Là ai?”, Tô Thi Vận vô cùng tò mò. 

“Đó là sư phụ em, Nhân Nghĩa Thiên Long Đạo Nhân!” 

Trong đầu Khương Vô Danh hiện ra một bóng dáng ông lão, cười khổ: “Em từng hỏi tên thật của ông ấy nhưng ông ấy vẫn không chịu nói”. 

“Vậy sao em chịu đi cùng một người lạ?”, Tô Thi Vận vẫn khó hiểu. 

“Đây không phải là lần đầu em gặp ông ấy. Trước kia, em đã gặp ông ấy rồi”, Khương Vô Danh giải thích: “Khi chúng ta còn đang ở nhà họ Tô, em đã từng gặp ông ấy. Đó là năm em sáu tuổi, chơi trong sân thì vô tình chạm mặt ông ấy. Ông ấy nói mình là bạn của ông nội, chơi với em một trò chơi, dạy em cách hô hấp, em cảm thấy thú vị nên cũng học theo. Khi ông ấy rời đi, còn từng hẹn với em là nếu một tháng sau em còn nhớ cách hô hấp này thì sẽ mua kem cho em ăn, em đã hứa với ông ấy!” 

Tô Thi Vận có chút dao động. 

Khi Tô Thi Vận thì cơ thể nhiễm lạnh nghiêm trọng, mỗi ngày uống thuốc, không hề thấy thuyên giảm, Lưu Quế Phương không cho anh ăn đồ lạnh. 

Vì thế khi đó Khương Vô Danh rất muốn ăn kem. 

“Một tháng sau em gặp lại ông ấy, thực hiện hứa hẹn, ông ấy mua kem cho em, hơn nữa sau đó còn dặn em ngày nào cũng phải thở theo cách này, thời điểm tốt nhất là mới thức dậy”. 

Khương Vô Danh hoàn toàn đắm mình trong hồi ức, tiếp tục nói: “Em lại hứa với ông ấy, cũng làm theo lời ông ấy, mỗi ngày kiên trì phương pháp này”. 

“Cách thở này có phải công pháp võ học không? Chị nhớ sau năm sáu tuổi, cơ thể em cũng dần khoẻ hơn”. 

Tô Thi Vận mơ hồ cảm thấy cơ thể Khương Vô Danh thay đổi có liên quan rất lớn với cách hô hấp đặc biệt của Thiên Long Đạo Nhân này, 

“Vâng, đó là một tâm pháp nội công vô cùng huyền ảo. Nhưng đó là nhập môn, cũng là nền tảng, chủ yếu là luyện khí. Đến khi cùng ông ấy rời khỏi Quế Sơn, emm mới luyện tập phần sau của môn tâm pháp nội công nhập môn kia”, Khương Vô Danh gật đầu rồi bổ sung: “Về sau, em theo sư phụ, sư phụ mới nói cho em biết từ lần gặp mặt đầu tiên đêm kia, ông ấy hay lén vào phòng em, giúp em đả thông kinh mạch, dẫn đường em tiến hành hít thở theo công pháp kia để nó trở thành thói quen. Qua ngày hôm đó, em chẳng những học xong cách luyện khí hít thở kia, hơn nữa, sau khi chìm vào giấc ngủ, cơ thể cũng thuận theo tiến vào cách hô hấp này, sức khoẻ cũng dần tốt hơn”. 

“Quả nhiên là thế! Nhưng Vô Danh à, dù từng gặp mặt nhưng lúc ấy em không nên tự tiện rời đi mà không báo cho chị với mẹ như vậy. Em không biết khi đó mẹ tìm em khắp nơi tới mức sắp phát điên”. 

Tô Thi Vận nhớ tới khoảng thời gian Lưu Quế Phương dùng nước mắt rửa mặt kia thì thở dài. 

“Xin lỗi chị!” 

Bên tai vang lên lời nói của Tô Thi Vận, lòng Khương Vô Danh lại bị sự áy náy bao phủ, anh có thể mường tượng ra khi mình bỏ đi không từ giã như thế, mẹ và chị đã buồn bã cỡ nào. Ngoài đau lòng buồn bã, Khương Vô Danh chủ động nói chứ không chờ Tô Thi Vận hỏi: “Em không báo cho hai người là vì sư phụ đã nói với em rằng em không phải con ruột của mẹ, không có quan hệ máu mủ gì với nhà họ Lưu, họ sẽ không vì em mà quyết liệt với nhà họ Trịnh, nếu quay về thì chỉ còn đường chết”. 

“Khó trách lúc đó em rất kinh ngạc khi biết nhà họ Lưu muốn bảo vệ mình”, Tô Thi Vận cười khổ. 

“Khi ấy, em cảm thấy sư phụ nói có lý nên đi theo ông ấy. Em theo ông ấy tới núi Long Hổ, bái ông ấy làm thầy, luyện võ bốn năm, sau đó ra ngoài lang bạt, kết bạn với Hình Thiên cùng một đống anh chị em gái!” 

Khương Vô Danh nghĩ ngợi rồi không nói cho Tô Thi Vận biết mình vì báo thù cho mẹ ruột Diệp Cân Mi, đã từng lẻn vào thế giới ngầm, lập nên Chiến Long Điện, diệt trừ những thế lực lớn như Huyết Sắc Luyện Ngục. 

Thế giới ngầm quá u ám, máu me, như hai giới âm-dương khi so với thế giới của người thường, Tô Thi Vận biết những chuyện kia chẳng tốt lành gì. 

“Em ra ngoài lang bạt mà không biết về thăm mẹ và chị!”, Tô Thi Vận oán giận: “Em không biết chị rất nhớ em sao!” 

“Vốn dĩ em cũng định về sớm hơn nhưng bị vài chuyện kéo dài thời gian”. 

Khương Vô Danh lúng túng sờ mũi: “Chị, chị thì sao? Tám năm qua chị sống thế nào?” 

“Sau khi em rời khỏi, chị rất đau lòng, tạm nghỉ học một năm, khi bình tĩnh lại mới đi học tiếp. Tốt nghiệp xong, chị định ở lại làm việc tại Đông Hải nhưng ông ngoại không đồng ý, bảo chị về tham gia quản lý sự nghiệp gia tộc, chị cũng muốn về cạnh mẹ nên trở lại...” 

Tô Thi Vận dựa vào vai Khương Vô Danh, kể lại cuộc sống tám năm này của mình. 

Dù Khương Vô Danh đã biết rõ về tám năm qua của Tô Thi Vận nhưng anh không lên tiếng ngắt lời, nghe rất chăm chú. 

“Vô Danh, thế giới võ giả là dạng gì nhỉ?” 

Không biết qua bao lâu, Tô Thi Vận khẽ hỏi. 

Khương Vô Danh nghe thế thì không lập tức trả lời mà châm chước xem có nên kể ra vài chuyện mà người thường không biết không. 

Nhưng mà... 

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận