Ban đêm sân nhà họ Lưu đèn đuốc sáng trưng, hầu hết con cháu nhà nhà họ Lưu đều có mặt ở đó.
Chỉ vì ngày mai là ngày cưới của Tô Thi Vận cùng Trịnh Phi!
Tô Thi Vận là cháu gái của Lưu Thủ Thành – người đứng đầu nhà họ Lưu.
Dựa theo lẽ thường mà nói, Tô Thi Vận phải được đón dâu từ nhà họ Tô , nhưng Tô Thi Vận và mẹ cô ấy là Lưu Quế Phương đã bị đuổi khỏi Tô Gia và trở lại Lưu Gia mười hai năm trước.
Trong một gian phòng phía tây của sân nhà họ Lưu, Tô Thi Vận đứng trước cửa sổ, nhìn hoa sen trong ao bên ngoài mà thất thần.
Đêm nay cô ấy mặc một chiếc sườn xám thủy mặc, tôn lên đường cong cơ thể một cách hoàn hảo.
Xét về vóc dáng, cô ấy là kiểu phụ nữ có thể khiến máu đàn ông sôi sục ở bất kỳ thời đại nào hay bất cứ nơi đâu!
Tính từ vẻ ngoài, cô ấy có gương mặt tiêu chuẩn hình trái xoan, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt sáng như sao, làn da trắng nõn, ngay cả khi không trang điểm thì vẫn có thể hạ gục một số nữ nghệ sĩ nổi tiếng đã từng phẫu thuật thẩm mỹ.
"Thi Vận, để mẹ đi tìm ông ngoại của con yêu cầu hủy bỏ hôn lễ ngày mai!"
Nhìn bóng dáng cô đơn của con gái, Lưu Quế Phương cảm thấy đau lòng, đồng thời không giấu được sự tức giận.
Tô Thi Vận có tài kinh doanh xuất chúng, kể từ khi tiếp quản công việc kinh doanh của nhà họ Lưu, cô ấy đã lật ngược tình thế, đưa nhà họ Lưu từ tình cảnh suy tàn trở thành một trong những gia tộc lớn ở Quế Sơn.
Thậm chí, trong khoảng thời gian trước, nhà họ Trịnh – gia tộc đứng đầu ở Quế Sơn đã phát động một cuộc tấn công tàn khốc để chèn ép nhà họ Lưu, Tô Thi Vận đã chịu áp lực cực lớn mới không để cho nhà họ Lưu bị thất bại thảm hại.
Kết quả, vì kết thúc cuộc chiến này, nhà họ Lưu đồng ý yêu cầu của nhà họ Trịnh... gả Tô Thi Vận cho tên ăn chơi trác táng Trịnh Phi!
"Mẹ, vô dụng thôi, nếu ông ngoại không muốn vứt bỏ con thì ngay từ đầu ông đã không đồng ý. Hiện giờ gạo đã thành cháo, làm sao ông có thể đổi ý được?"
Tô Thi Vận xoay người, nhẹ giọng nói, trên khuôn mặt xinh đẹp không có chút cảm xúc dao động nào.
"Thi Vận, nếu con biết hết rồi, sao còn nghe lời ông ngoại gả cho cái tên Trịnh Phi kia? Chẳng lẽ bởi vì người trong nhà nói chuyện này xảy ra tại con sao?"
Lưu Quế Phương hai mắt đỏ bừng, giữa đôi lông mày có vài phần khó hiểu.
Nhà họ Trịnh đề nghị gả Tô Thi Vận cho Trịnh Phi để chấm dứt cuộc chiến, người của nhà họ Lưu chẳng những lập tức đồng ý, mà các cậu và anh em họ của Tô Thi Vận đều thay nhau gây áp lực cho Tô Thi Vận, yêu cầu cô ấy đặt lợi ích chung của nhà họ Lưu lên đầu.
"Phải, nhưng cũng không phải!"
Tô Thi Vận khe khẽ thở dài.
"Nghĩa là sao?", Lưu Quế Phương theo bản năng hỏi.
"Mẹ, theo lời của mẹ, mấy năm nay con đã làm rất nhiều chuyện cho nhà họ Lưu đủ để trả hết ân tình của ông ngoại và nhà họ Lưu đối với chúng ta".
Tô Thi Vận xoay người, khẽ khàng nói, mắt một lần nữa hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía chân trời xa xăm, trong đầu hiện ra hình bóng của một thiếu niên: "Nhà họ Lưu nhận nuôi Vô Danh, hơn nữa tám năm trước sẵn sàng bảo vệ Vô Danh, ân tình này, con sẽ giúp Vô Danh trả!"
Bên tai vang lên lời của Tô Thi Vận, Lưu Quế Phương cũng nghĩ đến cái người thiếu niên Vô Danh kia, lập tức rơi nước mắt như mưa.
Vô Danh là đứa con mà bà ấy và chồng cùng nhận nuôi.
Năm đó, chồng bà đột ngột qua đời, Tô Thi Vận vì Vô Danh mà phạm phải sai lầm cực lớn, bà ấy và Tô Thi Vận, Vô Danh bị đuổi ra nhà họ Tô, trở lại nhà họ Lưu.
Vào một ngày của tám năm trước, Trịnh Phi của nhà họ Trịnh muốn cưỡng bức Tô Thi Vận.
Ngày hôm đó, Vô Danh mới mười hai tuổi đã dùng bình rượu đập bể đầu Trịnh Phi, sau đó cậu như một con chó điên, đôi mắt đỏ hoe, nắm lấy mảnh nhỏ của chai rượu, đâm lên người Trịnh Phi mười tám nhát, cho đến khi Trịnh Phi chết ngất mới dừng tay lại.
Ngày hôm đó, Trịnh Phi được đưa đến bệnh viện, cấp cứu mười tiếng đồng hồ mới cứu về một cái mạng, nhà họ Trịnh yêu cầu nhà họ Lưu giao Vô Danh ra, nếu không sẽ không đội trời chung với nhà họ Lưu!
Ngày hôm đó, hai mẹ con Lưu Quế Phương, Tô Thi Vận cùng nhau quỳ gối trong sân nhà họ Lưu, cầu xin Lưu Thủ Thành bảo vệ Vô Danh, Lưu Thủ Thành cuối cùng cũng đồng ý, nhưng Vô Danh lại biến mất. "Thi Vận, con nên biết, ông ngoại con lúc trước thà gây chiến với nhà họ Trịnh cũng một mực bảo vệ Vô Danh, là bởi vì thực lực của nhà họ Lưu lúc đó mạnh hơn nhà họ Trịnh. Mà chuyện kia là do tên súc sinh Trịnh Phi có lỗi trước, nếu lúc đó nhà họ Lưu thỏa hiệp với nhà họ Trịnh thì đem mặt mũi để đâu".
Lưu Quế Phương lau nước mắt nói.
"Mẹ, con đương nhiên biết. Lúc đó ông ngoại cũng đồng ý, những người khác trong nhà họ Lưu cũng vậy, sẵn sàng bảo vệ Vô Danh vì mặt mũi của nhà họ Lưu, nhưng suy cho cùng nhà họ Lưu vẫn có ơn nuôi dưỡng Vô Danh!"
Tô Thi Vận nói tới đây, khe khẽ thở dài: "Mà bây giờ, nhà họ Lưu đã không phải đối thủ của nhà họ Trịnh, nếu không ngừng cuộc chiến, họ chắc chắn sẽ thua!"
Lưu Quế Phương trầm mặc.
Bà ấy biết, từ lúc Trịnh Lệ Dĩnh gả cho người của Võ bộ Tô Giang, địa vị nhà họ Trịnh tăng lên rất nhanh.
"Thi Vận, nếu không chúng ta đi xin Tô Viễn Sơn ra mặt ngăn cản hôn lễ đi?”
Lưu Quế Phương đột nhiên đề nghị.
Tô Viễn Sơn là ông nội của Tô Thi Vận, năm đó cũng chính là ông ta quyết định đuổi một nhà ba người bọn họ ra khỏi nhà họ Tô.
"Mẹ, vô ích thôi! Nếu nhà họ Tô còn trọng nghĩa tình thì đã không phớt lờ chúng ta nhiều năm như vậy. Nói cách khác, cho dù nhà họ Tô trọng nghĩa tình, cũng sẽ không đắc tội với người của Võ bộ Tô Giang để giúp đỡ chúng ta!"
Tô Thi Vận cười tự giễu.
Võ bộ Long Quốc là một tổ chức chuyên quản lí võ giả Long Quốc, đồng thời gánh vác trọng trách bảo vệ Long Quốc.
Với sự phồn vinh của võ đạo ngày hôm nay, Võ bộ có quyền thế ngập trời!
"Nhưng mà Thi Vận à, tên súc sinh Trịnh Phi kia đòi kết hôn với con, rõ ràng là muốn trả thù và huỷ hoại, phá nát cả đời con! Thậm chí, con sẽ sống không bằng chết!"
Lưu Quế Phương cũng nghe nói Võ bộ là tổ chức quyền lực nhất Long Quốc thì cảm thấy bất lực, nước mắt rơi như mưa.
Tô Thi Vận tâm như gương sáng, trầm mặc không nói.
Hơn nữa, cô ấy nghĩ còn xa hơn Lưu Quế Phương—— cho dù mình không đồng ý gả cho Trịnh Phi, nhà họ Trịnh cùng Trịnh Phi sẽ bỏ qua cho mình sao?
Sẽ không!
Thậm chí, nhà họ Trịnh cùng Trịnh Phi còn sẽ ra tay với Lưu Quế Phương!
Cô ấy đã quyết định, ngày mai kết hôn với Trịnh Phi xong liền tự sát.
Đến lúc đó, dù nhà họ Trịnh có bất mãn đi nữa, bọn họ cũng vì danh dự mà không ra tay chống lại nhà họ Lưu và Lưu Quế Phương... hai nhà là thông gia, hơn nữa Tô Thi Vận còn chết ở nhà họ Trịnh!
Bằng cách này, cô ấy không chỉ bảo vệ được Lưu Quế Phương mà còn giúp em trai trả ân tình năm đó thiếu nhà họ Lưu.
"Em trai, chị rất muốn gặp lại em trước khi rời khỏi thế giới này!”
Bỗng nhiên, Tô Thi Vận mơ hồ thấy được hình bóng mờ ảo của thiếu niên ở phía chân trời xa, trong lòng đau xót, không nhịn được mà nghĩ thầm, hai hàng nước mắt trào ra nơi khóe mắt, dọc theo khuôn mặt chảy xuống, chảy vào trong miệng.
Nước mắt, đắng quá!
"Tô Thi Vận, mở cửa, quỳ xuống chào đón chồng của mình đi!"
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói bỡn cợt.
Vẻ mặt Trịnh Phi đỏ bừng, miệng nồng nặc mùi rượu, dẫn theo một đám công tử bột vào trong chỗ ở của Tô Thi Vận.
Vừa rồi, gã cùng đám bạn không đàng hoàng đã uống rượu trong hộp đêm, có người chúc mừng gã đêm mai là sẽ được chơi đùa với thân hình mỹ lệ của Tô Thi Vận!
Men say đã lên tới đầu, nghe được câu nói sau, sắc tâm nổi lên, gã quyết định ngay đêm nay trừng phạt Tô Thi Vận, hơn nữa còn dẫn thêm người đến.
Bởi vì cuộc hôn nhân chính là cái cúi đầu mà nhà họ Trịnh ép nhà họ Lưu phải thực hiện, từ bỏ chống cự, đầu hàng trước nhà họ Trịnh, đạt được mục tiêu làm người khác khuất phục mà không cần tranh đấu, tối đa hóa lợi ích của mình.
Đối Trịnh Phi mà nói, đây là vì báo thù năm đó, chờ gã hung hăng làm nhục Tô Thi Vận xong thì sẽ vứt bỏ cô ta giống như rác rưởi!
"Dựa theo tục lệ, đêm nay tân lang và tân nương không thể gặp mặt, cậu dẫn người trở về đi!"
Lưu Quế Phương ra khỏi phòng, sắc mặt khó coi mà nhìn đoàn người của Trịnh Phi.
"Tục lệ cái quái gì? Cút xa một chút đi!"
Trịnh Phi tức giận mắng một câu, lập tức đi vào phòng.
"Đêm nay tôi sẽ không để cậu và Thi Vận gặp nhau!"
Lưu Quế Phương đứng ở cửa phòng, không xê xích một bước giống như một con gà mái già không màng tất cả bảo vệ con của chính mình.
"Biến!"
Trịnh Phi thấy thế, lạnh lùng quát một tiếng, dùng chân đá Lưu Quế Phương ngã xuống đất, sau đó không đợi Lưu Quế Phương đứng dậy, lập tức ra lệnh cho đám lông bông phía sau, nói: "Giữ bà già này lại cho tao!"
"Trịnh Phi, anh làm gì vậy?"
Không đợi đám công tử bột mở miệng đáp lại, cửa phòng lại mở ra lần nữa, Tô Thi Vận nhìn Lưu Quế Phương ôm bụng ngã xuống đất không dậy nổi, vẻ mặt tức giận quát Trịnh Phi.
"Làm chuyện mà vợ chồng nên làm đi!"
Trịnh Phi cười một cách tục tĩu, trực tiếp tiến lên, nắm lấy cánh tay của Tô Thi Vận.
"Chúng ta còn chưa kết hôn, anh buông ta ra!"
Tô Thi Vận kịch liệt vùng vẫy thoát khỏi Trịnh Phi, lớn tiếng nói.
"Sớm hơn một ngày, muộn hơn một ngày có khác gì nhau đâu!", Trịnh Phi bỡn cợt nói.
"Trịnh Phi, cậu là tên súc vật!!"
Lưu Quế Phương thấy thế liền tức giận, vừa giãy giụa vừa khóc, gào rống với Trịnh Phi, hận không thể xé Trịnh Phi thành mảnh nhỏ, nhưng căn bản không có cách nào thoát khỏi trói buộc của hai tên công tử bột.
"Tô Thi Vận, cô tự đóng cửa phòng, cởi quần áo ra, ngoan ngoãn hầu hạ tôi, tôi sẽ kêu bọn họ đưa mẹ cô đi, bảo đảm an toàn cho mẹ cô. Còn không thì chính cô phải đưa mẹ đi bệnh viện đấy!"
Trịnh Phi làm lơ tiếng la hét của Lưu Quế Phương, bỡn cợt nhìn Tô Thi Vận như thể đang nhìn một món đồ chơi, "Nói cho tôi biết, cô lựa chọn thế nào."
Sắc mặt Tô Thi Vận trắng bệch, thân thể không ngừng run rẩy, cô ấy cắn chặt môi, không nói tiếng nào.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!