Chuyện gì thế này?
Sự việc bất ngờ xảy tới, ngoại trừ Khương Vô Danh ra thì tất cả mọi người đều bị kinh ngạc đến nỗi đóng băng tại chỗ, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
“Không… đừng …”
Đáp lại bọn họ là tiếng hét kinh hoàng hơn nữa của Tô Võ.
Ngay lúc này, trong đầu bọn họ xuất hiện một cảnh tượng vô cùng tàn ác.
Đó chính là Khương Vô Danh đang cầm trong tay một thanh đao dính đầy máu, vung tay chém về phía Tô Võ.
Tô Võ muốn tránh né, muốn chạy trốn, thậm chí muốn xuất chiêu chống lại, nhưng cơ thể anh ta giống như bị trúng mê thuật, căn bản không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh đao dính máu không ngừng phóng đại trong con mắt…
“A a a!”
Chỉ trong thời gian ngắn, tiếng hét thất thanh của Tô Võ đã hoàn toàn im bặt, thở hổn hển, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, trên mặt còn sót lại một nỗi sợ hãi sâu sắc.
Khi nãy, anh ta cho rằng mình đã chết rồi!
“Tiểu Võ, con sao rồi?”
Đúng vào lúc này, Tô Thế Vĩ là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh, vội đi lên quan tâm lo lắng hỏi.
Đồng thời, ngoại trừ Khương Vô Danh thì ánh mắt của mọi người đều đặt trên người Tô Võ, không biết vì sao đột nhiên Tô Võ lại trở nên như vậy.
“Con… con không sao…”
Tô Võ mờ mịt trả lời, sau đó ngẩng đầu nhìn Khương Vô Danh, vô thức hoài nghi là những ảo giác vừa rồi mình gặp phải có liên quan tới Khương Vô Danh.
“Không thể nào là nó làm được!”
Nhìn gương mặt không chút gợn sóng của Khương Vô Danh, Tô Võ trực tiếp phủ định nghi ngờ trong lòng mình.
Kể từ khi nhậm chức trong Võ bộ, anh ta đã hiểu hơn về thế giới này, nói cách khác là hiểu biết sâu hơn về giới võ đạo.
Anh ta biết trên thế giới có mấy người sở hữu sức mạnh tinh thần mạnh mẽ, có thể thông qua sức mạnh tinh thần mà thao túng đầu óc của người khác, thậm chí là tấn công và giết người một cách âm thầm.
Nhưng anh ta vẫn còn nhớ rõ ràng, vừa rồi khi xuất chiêu, Khương Vô Danh giống như một tên ngốc, đứng yên bất động, sao có thể sở hữu loại năng lực này?
Huống hồ, trong giới võ đạo toàn cầu, người có được năng lực này chắc hẳn phải có tiếng tăm lừng lẫy.
Nghĩ tới đây, Tô Võ lau mồ hôi lạnh trên trán, đứng dậy.
“Nể mặt ông nội, hôm nay tao tha cho mày một lần, đợi mày bước ra khỏi nhà họ Tô, tao sẽ từ từ tính sổ với cậu!”
Tô Võ khôi phục lại vẻ bình thường, sắc mặt lạnh lùng nhìn Khương Vô Danh.
Anh ta vì muốn che đậy đi sự xấu hổ khi nãy mà nói ra những lời cay nghiệt, lại không biết rằng bản thân đang ngày càng đến gần với cái chết!
Khi nãy, lúc Khương Vô Danh kích hoạt sức mạnh tinh thần, cưỡng ép xâm nhập vào tâm trí của Tô Võ, gây nên ảo giác.
Đây là bài học và lời cảnh cáo mà Khương Vô Danh dành cho Tô Võ.
Bằng không, dựa vào cấp bậc của anh, ban nãy nếu như không thủ hạ lưu tình thì đã có thể giết chết Tô Võ dễ như giết một con kiến bằng sức mạnh tinh thần của mình!
“Tô Võ, đều là người một nhà, cháu nói vớ vẩn cái gì thế?”
Không đợi Khương Vô Danh trả lời, Tô Viễn Sơn đã đi qua, cau mày nói.
Mặc dù năm đó Tô Viễn Sơn bị buộc phải đuổi gia đình Khương Vô Danh ra khỏi nhà họ Tô, nhưng ông ta vẫn luôn cảm thấy áy náy trong suốt những năm qua.
Lần này, ông ta đón cả nhà Khương Vô Danh trở về, chủ yếu là muốn bù đắp cho họ.
Ở tại tình huống như thế này, làm sao ông ta có thể để cho Tô Võ ‘bắt nạt’ Khương Vô Danh được?
Huống chi, Tô Viễn Sơn cũng có thể dễ dàng nhận ra phổi của mình không còn cảm thấy khó chịu như trước nữa, cả người đều cảm thấy sảng khoái, đây là hiệu quả của việc buổi chiều Khương Vô Danh đã xem bệnh cho ông ta!
“Ông nội, khi nãy cậu ta không tôn trọng bố mẹ cháu và hai chú, còn bắt nạt em gái cháu”.
Tô Võ lấy lại tinh thần, sắc mặt khó coi trả lời.
Thì ra, vì vừa rồi bị Khương Vô Danh làm cho xấu hổ một cách khó giải thích, giờ lại thấy Tô Viễn Sơn bảo vệ Khương Vô Danh, anh ta cực kì bất mãn.
“Phải đó bố. Cậu ta không những nhục mạ Hạ Hồng và Tiểu Lỵ, sau đó còn bất kính với con và Thế Kiệt, thậm chí cậu ta còn có ý muốn đe dọa con và Thế Kiệt, nếu nói cậu ta trong mắt không có người lớn, không có ai dạy dỗ đã là nhẹ rồi”, Tô Thế Vĩ chen vào.
“Bố, đúng là như vậy”. Tô Thế Kiệt phụ họa theo.
“Ông nội, là Tiểu Lỵ và bác gái nói những lời khó nghe với mẹ cháu trước, sau đó Vô Danh xuất hiện, bọn họ lại mắng Vô Danh là thứ con hoanag, Vô Danh mới mắng lại họ”. Tô Thi Vận biện minh cho Khương Vô Danh.
“Tôi nói lời khó nghe với mẹ cô khi nào…”, Tô Lỵ lập tức phản bác.
Thế nhưng…
Lần này, không đợi Tô Lỵ nói hết câu sau, Tô Viễn Sơn đã lạnh lùng quát: “Đủ rồi!”
“Bố…”
Tô Thế Vĩ không cam lòng, chuẩn bị đề nghị đuổi Khương Vô Danh ra khỏi nhà họ Tô.
“Ai cũng không được nói nữa, mọi chuyện kết thúc ở đây đi!”
Tô Viễn Sơn lần đầu giận dữ ngắt lời Tô Thế Vĩ, sau đó nói: “Hôm nay tôi mời mấy người về đây ăn cơm, là có việc quan trọng muốn tuyên bố, tất cả mọi người mau đi tới nhà ăn”.
Lời vừa dứt, Tô Viễn Sơn đã dẫn đầu đi tới nhà ăn.
Mặc dù gia đình bốn người nhà Tô Thế Vĩ rất không vui, nhưng Tô Viễn Sơn đã nói vậy rồi, bọn họ cũng không nói gì nữa, kéo nhau tới nhà ăn, trong tâm rất hiếu kì, Tô Viễn Sơn muốn tuyên bố việc gì.
Bọn họ không biết rằng, Khương Vô Danh và Tô Thi Vận lại là những người không có dã tâm, Tô Viễn Sơn sắp tuyên bố rằng sẽ trao quyền lãnh đạo tập đoàn Tô thị cho Tô Thi Vận.
Tuy nhiên, lúc này Tô Thi Vận lại không hề vui vẻ chút nào.
Một mặt, trên đường quay về nhà họ Tô, cô ấy cũng biết đại khái về tình hình hiện tại của nhà họ Tô và tập đoàn Tô thị, cho rằng muốn lật ngược tình thế suy sụp của tập đoàn Tô thị là điều vô cùng khó khăn.
Mặt khác, trải qua việc vừa rồi, Tô Thi Vận dùng ngón chân cũng có thể đoán được nếu mình tiếp quản Tô thị, Tô Thế Vĩ và những người khác nhất định sẽ ra sức ngăn cản, thậm chí là trực tiếp phản đối.
Loạn trong giặc ngoài.
Đây là vấn đề mà sắp tới cô ấy sẽ phải đối mặt!
“Chị, không cần lo lắng, em tin chị nhất định sẽ làm tốt”.
Khương Vô Danh nhìn ra nỗi lo của Tô Thi Vận liền mỉm cười động viên.
“Được, chị sẽ cố gắng hết sức”.
Tô Thi Vận gật đầu, cùng Lưu Quế Phương và Khương Vô Danh tới nhà ăn.
Dẫu biết sẽ có nhiều khó khăn, nhưng bản thân là một người cầu toàn, chưa bao giờ chùn bước trước khó khăn.
Nếu không, cô ấy cũng không thể điều hành công việc kinh doanh của nhà họ Lưu tốt như vậy, thậm chí còn ngăn trở sự trả thù của nhà họ Trịnh trên thương trường.
Không bao lâu, tất cả mọi người bao gồm ba người Khương Vô Danh đã đến nhà ăn.
Trong nhà ăn, người làm đã dọn sẵn thức ăn lên bàn, mọi người đã ngồi vào bàn ăn nhưng chưa hề động đũa.
Đây là phép tắc của nhà họ Tô, người lớn tuổi nhất động đũa thì những người khác mới có thể động đũa.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!