Đùng!
Thoáng chốc, tất cả mọi người trừ Trịnh Phi đều dồn ánh mắt nhìn Khương Vô Danh.
“Bố này, cậu ta không thể giết Trịnh Phi và phải đến nhà họ Trịnh nhận lỗi nữa đấy. Chứ không chúng ta sẽ không thể nói rõ ràng mọi chuyện với nhà họ Trịnh đâu!”
Con cả của Lưu Thủ Thành tên Lưu Lợi Vân, không đợi Khương Vô Danh nói đã bất ngờ bước lên trước, thì thầm nói với Lưu Thủ Thành chuyện gì đó.
“Con thấy anh ấy nói đúng đấy thưa bố, dù sao cậu ta đã đánh Trịnh Phi đến nông nỗi này rồi mà không cho nhà họ Trịnh một câu trả lời rõ ràng, e là họ không bỏ qua đâu!”
“Nếu cậu ta đã đánh người rồi, thì để cho cậu ta tự chịu trách nhiệm với hành động của mình đi!”
Lưu Lợi Vân đã nói như thế, những người lớn tuổi khác trong nhà họ Lưu cũng lên tiếng hùa theo. Bọn họ đang có ý định phủi sạch mối quan hệ giữa nhà họ Lưu với Khương Vô Danh, để cho một mình anh chịu trách nhiệm chuyện này.
“Mấy người là thứ gì mà tôi làm việc phải có sự cho phép của các người chứ?”
Khương Vô Danh nheo hai mắt lại, lạnh lùng liếc sang đám người Lưu Lợi Vân.
Trước khi anh đến sân của nhà họ Lưu thì đã điều tra rất kỹ đầu đuôi câu chuyện Tô Thi Vận bị bắt gả cho Trịnh Phi, anh cũng biết mấy năm qua, Tô Thi Vận đã làm mọi chuyện vì nhà họ Lưu. Vậy nên, anh vô cùng khó chịu khi thấy nhà họ Lưu đã biến Tô Thi Vận thành đồ vật để trao đổi lấy kết quả đình chiến giữa hai nhà!
Đặc biệt, điều Khương Vô Danh tức giận nhất là khi đám người Lưu Lợi Vân viện đủ loại lý do tình thân, nghĩa vụ, trách nhiệm rồi ra vẻ đạo mạo khuyên bảo, thậm chí là ép Thi Vân phải gả cho Trịnh Phi!
Ngay lúc này, đám người Lưu Lợi Vân đã bộc lộ bản chất ích kỷ của mình rất nhuần nhuyễn, bọn chúng không nể mặt mà yêu cầu Khương Vô Danh tự đến nhà họ Trịnh nhận lỗi. Chuyện này càng làm anh thêm tức giận!
Đám người Lưu Lợi Vân ngẩn ra, ngạc nhiên khi nghe những lời của Khương Vô Danh, rồi sau đó lại muốn mở miệng nói gì đó. Nhưng khi thấy gương mặt u ám của anh và máu khắp người của Trịnh Phi thì sợ hãi, đành vội vàng nuốt những lời định nói vào bụng.
“Bố ơi, cứu con!”
Đúng lúc này, Trịnh Phi đang nằm dưới mặt đất với cơ thể nhuộm đầy máu đã cầm điện thoại rên rỉ cầu cứu.
Mới vừa rồi gã đã tranh thủ lúc Khương Vô Danh nói chuyện với đám người Lưu Thủ Thành, vội vã lấy điện thoại ra gọi cho người bố tên Trịnh Vĩnh Cương của mình.
Hành động của gã hoàn toàn không thể giấu được đôi mắt Khương Vô Danh, nhưng anh không muốn chặn gã lại.
“Con làm sao đấy Tiểu Phi?”
Đầu bên kia điện thoại, Trịnh Vũ Cương đang nói chuyện với bố mình thì bất ngờ nhận được điện thoại của con trai. Ông ta thảng thốt đứng bật dậy khỏi ghế khi nghe tiếng Trịnh Phi kêu cứu,
“Lưu… Cái tên Vô Danh của nhà họ Lưu kia quay về rồi, nó đang muốn giết con!”, Trịnh Phi trả lời ngay.
“Cái… Cái gì? Thằng nhãi ranh kia đã về, còn muốn giết con nữa à?”
Trịnh Vĩnh Cường vừa nghe con trai nói vậy, vẻ mặt lập tức thay đổi, vội vàng hỏi: “Con đang ở đâu?”
“Con đang ở nhà họ Lưu!”, Trịnh Phi đáp.
“Người nhà họ Lưu đâu rồi? Tại sao đám đó lại để thằng nhãi ranh kia làm bậy như thế?”
Trịnh Vĩnh Cương nhăn mặt.
Trịnh Vĩnh Cương vừa sợ vừa giận, nhà họ Lưu này muốn ngăn cản cuộc chiến giữa hai nhà nên đã chọn cách thỏa hiệp rồi đồng ý gả Tô Thi Vận cho Trịnh Phi. Nhưng bây giờ, bọn đó lại bao che cho Khương Vô Danh đánh Trịnh Phi là ý gì?
“Lưu Thủ Thành đang ở cạnh con!”, Trịnh Phi nhìn Lưu Thủ Thành trả lời.
“Con bảo Lưu Thủ Thành nhận điện thoại đi”. Trịnh Vĩnh Cương vội vàng yêu cầu.
“Lưu… Lưu Thủ Thành, bố tôi bảo ông nhận điện thoại!”
Trịnh Phi nhìn Lưu Thủ Thành, đồng thời cũng liếc sang Khương Vô Danh.
Lưu Thủ Thành u ám bước đến, cúi đầu nhận điện thoại di động rồi nói: “Tôi là Lưu Thủ Thành đây”.
“Con mẹ nhà ông Lưu Thủ Thành, ông muốn làm gì đấy hả? Đám nhà họ Lưu mấy người muốn bị xóa tên khỏi Quế Sơn à?”
Trịnh Vĩnh Cương vừa nghe giọng của Lưu Thủ Thành phát ra từ đầu dây bên kia, ông ta tức giận gầm lên.
“Chuyện này giải thích hơi phức tạp…”
Lưu Thủ Thành cau mày, châm chước tìm lý do trách nhiệm của mình, ông ta còn đang suy nghĩ làm sao có thể giảm bớt cơn giận của Trịnh Vĩnh Cương xuống.
“Tôi nói cho ông biết Lưu Thủ Thành, bây giờ ông đưa con trai tôi an toàn về nhà họ Trịnh ngay. Đồng thời dẫn thằng ranh con Vô Danh đến nhận tội, tôi muốn tính nợ cũ lẫn nợ mới với nó lần này!”
Trịnh Vĩnh Cương không quan tâm Lưu Thủ Thành nói gì, cắt ngang lời ông ta rồi ra lệnh, giọng điệu rất chắc nịch: “Nếu ông không làm theo lời tôi nói, tôi bảo đảm nhà họ Lưu với thằng nhãi kia sẽ xong đời, mà tôi sẽ dùng hết năng lực và quan hệ của mình để xóa sổ nhà họ Lưu khỏi Quế Sơn”.
Bốp!
Lưu Thủ Thành tái mặt, không biết phải trả lời làm sao.
“Ông chuẩn bị quan tài đi, tôi sẽ đưa xác của con trai ông về!”
Đúng lúc này Khương Vô Danh đột nhiên bước đến, giật lấy điện thoại trong tay của Lưu thủ Thành rồi lạnh lùng đáp.
“Mày là đứa nào?”
Trịnh Vĩnh Cương rất ngạc nhiên khi nghe những lời Khương Vô Danh nói, ông ta sốc đến mức đen cả mặt rồi hỏi dồn.
“Vậy tôi sẽ làm theo ý của người nhà họ Trịnh”.
Khương Vô Danh lạnh lùng đáp lại, rồi nhanh chóng đập nát điện thoại, vì thế mà cuộc trò chuyện cũng bị ngắt giữa chừng.
“Vô Danh, cậu…”
Lưu Thủ Thành nhìn Khương Vô Danh đầy lo lắng.
“Sau tối hôm nay, nhà họ Trịnh sẽ bị xóa tên khỏi Quế Sơn!”
Khương Vô Danh chen ngang lời nói của Lưu Thủ Thành, mặc dù giọng của anh khá bình thản nhưng khi rơi vào trong tai mọi người ở đây thì nó trở thành tiếng sấm nổ vang rền.
“Chuyện này là cái giá của nhà họ Trịnh dám bắt nạt mẹ với chị gái của tôi, với lại ơn nghĩa của tôi với nhà họ Lưu… Sau tối hôm nay, tôi không liên quan gì đến nhà họ Lưu nữa!”
Dứt lời, vẻ mặt của mọi người ở đây lập tức thay đổi lần nữa.
Tên này muốn làm gì?
Đêm đã khuya, dù là đám ăn chơi trác táng của Trịnh Phi đang quỳ trên mặt đất hay những người lớn tuổi trong nhà họ Lưu thì đều có chung một nghi ngờ duy nhất.
Lưu Thủ Thành cũng muốn biết Khương Vô Danh muốn làm gì, nhưng ông ta không thể hỏi ra miệng.
“Em đừng xúc động Vô Danh, nhà họ Trịnh bây giờ không giống trước kia nữa rồi, họ đã có võ giả, thêm vào đó…”
Đúng lúc này Tô Thi Vận nắm lấy cánh tay của Khương Vô Danh, lo lắng khuyên nhủ.
Cô ấy từng quản lý chuyện làm ăn của nhà họ Lưu, cho nên cũng có kiến thức rộng rãi, biết hiện tại thân phân của võ giả rất cao quý và hiển hách trong xã hội này.
Nhờ đó mà cô ấy cũng đoán được Khương Vô Danh đã luyện võ thông qua hành động đánh người vừa rồi. Thậm chí, cô ấy còn biết Khương Vô Danh muốn dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất để trả thù nhà họ Trịnh.
“Chị Thi Vận không cần lo lắng”.
Đúng lúc này, một giọng nói đột ngột chen ngang cuộc đối thoại của khi Tô Thi Vận định khuyên tiếp.
Chủ nhân của giọng nói này là một thanh niên.
Người này để một mái tóc hình nắp nồi, cao gần hai mét, cơ thể rất cường tráng như một con nghé khiến người ta vừa nhìn đã cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp của anh ta.
Hình Thiên!
Anh ta vừa bước vào Long Quốc là đã bị Võ bộ phát hiện và đang bị một người gọi là chiến thần lùng bắt.
Anh đã nghĩ hết mọi cách để cắt đuôi được tên Chiến Thần của Võ bộ Long Quốc kia xong, dùng hết tốc lực chạy đến nhà họ Lưu. Không ngờ, bản thân đã chậm hơn Khương Vô Danh một bước.
Lúc này, anh ta đứng sừng sững ở đó như một tòa tháp sau lưng Tô Thi Vận, lúc người này chen vào giữa cuộc đối thoại thì gương mặt cũng mang nét xin lỗi nhìn Khương Vô Danh. Tuy trước đó, anh ta đã báo cáo về chuyện bản thân đang bị Chiến Thần của Võ bộ Long Quốc đuổi bắt cho Khương Vô Danh, nhưng dù nhìn thấy hai mẹ con Lưu Quế Phương và Tô Thi Vận vẫn bình an vô sự thì vẫn cảm thấy mình có lỗi khi không thể là người đầu tiên đến đây, không thể giúp Khương Vô Danh bảo vệ được mẹ con họ.
Thật đáng trách!
Chát chát chát…
Hình Thiên vừa thốt lời đã thu hút tất cả ánh mắt của mọi người, trừ Khương Vô Danh.
“Cậu là ai?”
Tô Thi Vận nghi ngờ, cô ấy chắc chắn mình chưa bao giờ quen biết Hình Thiên, thậm chí ngay cả mặt cũng chưa thấy một lần.
“Cậu ấy là bạn của em, cậu ấy tên Hình Thiên”.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!