“Cậu...”
Trước đám đông, Trịnh Văn Thái toàn thân run rẩy, gương mặt vừa bất ngờ vừa tức giận.
Ban đầu, ông ta tưởng rằng Khương Vô Danh đã bị chính con rể mình là Tưởng Chính Nghĩa dọa sợ rồi. Thực sự không nghĩ rằng, ông ta vừa bảo người nhà đứng dậy thì lại bị ép phải quỳ xuống lầm nữa.
“Một!”
Hình Thiên trực tiếp ngắt lời Trịnh Văn Thái, bắt đầu đếm.
Nghe thấy Hình Thiên bắt đầu đếm số, Trịnh Văn Thái muốn mở miệng thì cổ họng như hóc phải xương cá, không nói được lời nào, hướng ánh mắt về phía Hình Thiên.
“Hai!”
Hình Thiên mặt lạnh lùng, tiếp tục nói.
“Bụp!”
Trịnh Văn Thái trong lòng lo sợ, lần nữa quỳ rạp xuống dưới đất
Dù không muốn chút nào, nhưng dưới sự chèn ép thì ông ta không thể không cúi đầu, chỉ có thể để người nhà mình tạm lánh mũi nhọn, sau đó đợi đến khi con rể Tưởng Chính Nghĩa tới rồi từ từ tính sổ với Khương Vô Danh và Hình Thiên!
Dưới sự dẫn đầu của Trịnh Văn Thái, người nhà họ Trịnh cũng quỳ xuống đất.
Nhưng bây giờ với lúc trước không giống nhau, mặt họ không còn vẻ ấm ức nhục nhã như trước nữa, mà thay vào đó là sự căm giận tột cùng, bọn họ chỉ hận Tưởng Chính Nghĩa không thể lập tức xuất hiện, giết chết hai người Khương Vô Danh và Hình Thiên!
Năm phút sau, một chiếc ô tô xịn đi vào trang viên nhà họ Trịnh, dừng ở lối vào, vợ chồng Tưởng Chính Nghĩa và Trịnh Lệ Dĩnh từ trong xe bước xuống.
“Bố, anh, Tiểu Phi!”
Trịnh Lệ Dĩnh nhìn thấy cha mình đang quỳ dưới đất, bố con Trịnh Vĩnh Cương, Trịnh Phi người đầy máu, nằm trên mặt đất, bà ta hét lên vì sốc.
Mặc dù vừa rồi qua điện thoại bà ta đã biết được tất cả những gì xảy ra đối với nhà họ Trịnh, nhưng vẫn bị khung cảnh trước mắt làm cho kinh ngạc.
Nhà họ Trịnh lại để cho người khác bắt nạt như thế này từ lúc nào?
Đặc biệt là sau khi bà ta gả cho Tưởng Chính Nghĩa, nhà họ Trịnh lại càng như mọc thêm cánh, đừng nói đến Quế Sơn, cho dù là cả Tô Giang này, nhà họ cũng có danh tiếng nhất định.
Vậy mà bây giờ, có người dám đánh gãy chân anh trai và cháu trai bà ta, còn bắt tất cả người nhà họ Trịnh phải quỳ dưới đất?
“Đồ khốn!”
Cùng lúc đó, Tưởng Chính Nghĩa cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc, thêm vào đó là sự phẫn nộ.
Thân là con rể của nhà họ Trịnh, hắn ta cũng được coi như một phần của nhà họ Trịnh.
Hôm nay, nhà họ Trịnh bị người khác sỉ nhục như vậy, hắn ta như bị tát vào mặt một phát, thật là mất hết thể diện!
“Chính Nghĩa, cậu nhất định phải đứng ra lấy lại công bằng cho nhà họ Trịnh, nhất định phải đem hai tên súc sinh này nghiền thành tro!”
Trong lúc Tưởng Chính Nghĩa đang tức giận thì Trịnh Vĩnh Cương đột nhiên hét lớn.
“Chính Nghĩa, tuyệt đối không được để bọn chúng chạy thoát!”
Trịnh Văn Thái cũng không diễn kịch nữa, trực tiếp lộ ra bộ mặt thật, yêu cầu Tưởng Chính Nghĩa ra mặt cho bọn họ.
Lời vừa dứt, khoé mắt liếc thấy Hình Thiên đang đứng bên cạnh, do dự một lúc vẫn không dám đứng dậy.
Tuy rằng ông ta tin rằng Tưởng Chính Nghĩa nhất định có thể bắt Khương Vô Danh và Hình Thiên phải trả cái giá đắt, nhưng nếu bây giờ ông đứng dậy, Hình Thiên nhất định sẽ ra tay, đến lúc đó Tưởng Chính Nghĩa có muốn ngăn cản cũng không kịp!
“Nhất định phải bắt bọn chúng trả giá đắt!”
Những thành viên khác của nhà họ Trịnh cũng như túm được cọng rơm cứu mạng, cắn răng cắn lợi hét lớn, nhưng nhìn thấy Trịnh Văn Thái không hề đứng dậy, họ cũng vẫn tiếp tục quỳ dưới đất.
“Gan của các người đúng là to bằng trời, không sợ chết nhỉ!”
Nghe thấy người nhà họ Trịnh phẫn nộ gào thét, ánh mắt Tưởng Chính Nghĩa lạnh lùng liếc về phía hai người Khương Vô Danh và Hình Thiên, vẻ mặt u ám đến cùng cực.
“Mọi sự trên đời đều có nhân quả, nhưng có vẻ ông không hề muốn biết vì sao chuyện này lại xảy ra!”
Khương Vô Danh dùng gương mặt vô cảm nhìn về phía Tưởng Chính Nghĩa, chầm chậm lên tiếng.
“Nhân quả?”
Tưởng Chính Nghĩa lạnh lùng đáp: “Các cậu đã chèn ép cả nhà bố vợ tôi đến mức này, tôi còn cần phải tìm hiểu xem chuyện gì xảy ra sao? Mau quỳ xuống, đầu hàng và nhận hình phạt đi!”
Thân là người phụ trách Võ bộ của Tô Giang, Tưởng Chính Nghĩa trực tiếp dùng thái độ cao cao tại thượng đưa ra phán quyết của mình.
Lời vừa dứt, khí thế ngút trời từ thân phận võ giả bảy sao của Tưởng Chính Nghĩa cũng bộc phát, chỉ cần Khương Vô Danh và Hình Thiên không đầu hàng, hắn ta nhất định sẽ ra tay!
Võ giả từ một sao đến ba sao là trình độ đã đạt tới Minh Kình.
Võ giả từ bốn sao tới sáu sao là trình độ Ám Kình.
Bảy sao đến chín sao là những người học đến trình độ Hoá Kình.
Tưởng Chính Nghĩa thân là võ giả bảy sao, trong giới võ đạo được coi là cao thủ, sao có thể coi trọng Khương Vô Danh và Hình Thiên?
“Người thấy chết không sợ là ông mới đúng!”
Nghe thấy lời nói đầy kiêu ngạo của Tưởng Chính Nghĩa, Hình Thiên nhất thời tức giận.
Từ khi anh ta bắt đầu gia nhập Chiến Long Điện, đi theo Khương Vô Danh chiến đấu đến bây giờ, chưa từng có ai dám nói chuyện với Khương Vô Danh như thế này!
“Tìm chết!”
Sắc mặt Tưởng Chính Nghĩa đột nhiên thay đổi, giận dữ hét lên rồi trực tiếp lao về phía Hình Thiên.
Về một mặt nào đó, lời nói của Hình Thiên đã triệt để chọc tức được hắn ta.
Mặt khác, Hình Thiên đứng ngay cạnh đám người Trịnh Văn Thái, chỉ cần đánh cho Hình Thiên tàn phế hay giết chết thì nguy cơ đối với nhà họ Trịnh sẽ được giải trừ.
“Vậy sao?”
Khương Vô Danh lạnh lùng lên tiếng, khí tức trên người anh cũng bộc phát rồi, nhưng anh không hề vận chuyển chân khí mà chỉ bộc phát ra khí thế của võ giả chín sao.
“Cậu... mày là Tông Sư võ đạo?”
Cả người Tưởng Chính Nghĩa đang lao nhanh chợt như chiếc ô tô phanh gấp lại, toàn thân cứng đờ, nhìn Khương Vô Danh như nhìn thấy quỷ vậy.
Võ giả chín sao đã đạt đến trình độ Hóa Kình đỉnh cao, họ chỉ cần biến sức mạnh của mình thành chân khí là có thể trở thành Chiến thần cấp cường giả, có thể lập giáo phái riêng và được tôn thành Tông Sư võ đạo.
Thân là người chịu trách nhiệm Võ bộ ở Tô Giang, Tưởng Chính Nghĩa đã đừng gặp qua Tông Sư võ đạo, ví dụ như người phụ trách Võ bộ ở tỉnh Giang Nam - Nhan Quân.
Lúc này, khí tức tỏa ra từ người Khương Vô Danh so với Nhan Quân, chỉ có mạnh hơn chứ không hề kém!
Điều này hoàn toàn vượt qua dự liệu của Tưởng Chính Nghĩa, và cũng tạo ra một ngọn sóng lớn trong lòng hắn ta!
“Cậu ta làm sao có thể là Tông Sư võ đạo cơ chứ?”
Cùng lúc đó, người nhà họ Trịnh bao gồm cả Trịnh Văn Thái, Trịnh Phi đều chết lặng.
Tuy rằng bọn họ đều là người thường học võ, nhưng họ cũng biết Tông Sư võ đạo là cao thủ đứng trên đỉnh võ học tại đây: thực lực mạnh mẽ, thân phận địa vị cao quý, cho dù là đại gia tộc cũng sẽ nể phục vài phần.
“Không phải ông muốn đánh sao?”
Khương Vô Danh chắp tay sau lưng, đứng nhìn Tưởng Chính Nghĩa mặt đầy kinh sợ, gián tiếp đáp lời.
“Ực!”
Hầu kết Tưởng Chính Nghĩa rung lên, nuốt nước bọt.
Đùa gì vậy chứ!
Hắn ta chỉ là một võ giả bảy sao mà đòi ra tay với Tông Sư võ đạo?
Có khác nào tìm đường chết đâu chứ!
“Cho dù cậu là Tông Sư võ đạo, nhưng cũng không thể vi phạm quy định quả Võ bộ Long Quốc, càng không thể vượt quyền Võ bộ Long Quốc!”
Sau cú sốc ngắn ngủi, Tưởng Chính Nghĩa rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, trực tiếp lôi cả Võ bộ Long Quốc ra: “ Tại Long Quốc, không có bất cứ võ giả nào được phép coi thường Võ Bộ!”
“Vậy thì sao?”
Khương Vô Danh nhìn chằm chằm về phía Tưởng Chính Nghĩa.
“Hoặc là cậu chủ động đầu hàng, theo tôi về nhận hình phạt, hoặc là các cậu giết chết tôi – Nếu thế, tôi cam đoan, cho dù các cậu có chạy đến chân trời góc bể nào đều sẽ bị Võ bộ đuổi giết!”
Tưởng Chính Nghĩa lại lần nữa lấy danh nghĩa Võ Bộ ra để uy hiếp Khương Vô Danh.
Lời vừa dứt, vẻ mặt kinh hãi trên mặt hắn ta đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt đầy kiêu hãnh tự tin nhìn về phía Khương Vô Danh, cảm giác như đang muốn nói: Cậu dám động vào tôi sao?
Soạt!
Chân Khương Vô Danh khẽ động, lao về phía Tưởng Chính Nghĩa.
Ngay lúc đó, anh trực tiếp trả lời bằng hành động thiết thực!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!