- Bổn vương không dối trá như nhân loại các ngươi vậy, nói một là một, nói hai là hai, chắc chắn nhiệt tình chiêu đãi. Huống chi Hỏa Cực cung của bổn vương chính là chỗ tu luyện hỏa quyết tốt nhất của tiểu thế giới, nhưng người tu luyện hỏa tính công pháp thông thường muốn tới nhưng cũng tới không được, không tin ngươi có thể tới Hỏa Cực cung của ta tu luyện một đoạn thời gian xem, sẽ biết được lời nói của bổn vương không sai.
- . . . , ha ha, cái này. . . Ta quả thật muốn đi thử một chút, chỉ sợ ngươi đến lúc đó không chào đón.
- Bổn vương nói chuyện giữ lời!
- Ha ha, Yêu Vương thật hào phóng.
- Thì vậy, khẳng định sẽ không nhỏ nhen ích kỹ giống như ngươi vậy.
- Vậy tốt, chỉ cần ngươi không tức giận, có cơ hội, ta sẽ đi Hỏa Cực cung của ngươi ngồi chơi một chút.
Miêu Nghị đầu tóc rối bù bùn đất lắm lem cười khan, đột nhiên nụ cười trở nên cứng đờ:
- Di!
Liệt Hoàn hỏi:
Advertisement
- Thế nào hả?
- Dường như đào đến tận cùng rồi!
Khi nói chuyện, Miêu Nghị dùng một thương thọt tới, bịch! Đất đá văng bay đầy, một cái cửa động xuất hiện ở dưới chân. Miêu Nghị duỗi cái cái đầu ra nhìn nhìn, chỉ thấy đâu đâu cũng là ánh sáng lưu ly vàng sáng màu hổ phách, đơn giản là mênh mông vô bờ, không cần phải nói rồi, nhất định là bản thể của Linh Lung Bảo Tháp. Miêu Nghị hưng phấn quay đầu lại nói:
- Yêu Vương, công phu không phụ lòng người, tìm được bản thể của pháp bảo rồi!
Ánh mắt Liệt Hoàn sáng lên:
- Mau tránh ra, ta xem một chút.
Advertisement
Miêu Nghị đã nhanh nhẹn chui ra ngoài cửa động, trong nháy mắt chui ra ngoài đó, chỉ cảm thấy thế giới Lưu Ly to lớn nguy nga lộng lẫy trước mắt đang từ từ rút nhỏ lại, người vừa rơi xuống đất, mới phát hiện mình ở trong một tòa nhà nguy nga lộng lẫy hình tháp. Không cần phải nói, nhất định là bên trong Linh Lung Bảo Tháp rồi vậy.
Liệt Hoàn cũng thò cái đầu ra bên ngoài xem xét, phía sau lưng cùng cái mông cứ tặng cho người đất phía sau lưng công kích. Hết thảy những điều trước mắt khiến cho yy có chút trợn mắt há mồm, bởi vì y trơ mắt nhìn Miêu Nghị từ người bình thường trước mắt tự dưng biến thành một vị cự nhân giống như thiên thần vậy, dường như ngay cả cọng tóc cũng đều lớn hơn mình.
Miêu Nghị vừa rơi xuống đất, ngẩng đầu nhìn về phía cửa động ở đỉnh đầu, làm gì còn có thể thấy được cửa động, chỉ thấy trên đỉnh đầu có một đống đất cứng vô cùng kiên cố.
Rất nhanh hắn thấy được đống đất kiên cố đó rơi xuống một thứ nhỏ gì đó. Thứ nho nhỏ đó dần dần lớn lên, dần dần trở thành Liệt Hoàn rơi xuống đất. Liệt Hoàn cũng từ trong động đi ra rồi, có cảm giác lấy cái thứ gì đó từ nhẫn trữ vật ra.
Miêu Nghị kinh hãi nói:
- Ngươi làm thế nào cũng chạy ra ngoài rồi? Ngươi không ở lại bên trong hấp dẫn sự chú ý của bọn họ, vạn nhất bị phát hiện làm sao bây giờ?
Liệt Hoàn chậc chậc lưỡi thành tiếng nhìn chung quanh, không cho đó là có vấn đề nói:
- Sợ hắn làm chi, chúng ta đã từ bên trong thoát vây ra ngoài rồi, bên trong cho dù quậy lên cho phiên giang đảo hải, thì có thể làm gì được chúng ta?
Miêu Nghị ngẫm lại thấy cũng phải, Liệt Hoàn đột nhiên vỗ bả vai hắn ha ha cười nói:
- Tiểu tử, đúng là ngươi có bản lãnh, biện pháp ngu như vậy mà cũng có thể thoát vây, đoán chừng đám chết toi Phong Bắc Trần kia suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ tới chúng ta làm như thế nào để đi ra ngoài.
Miêu Nghị lại mở pháp nhãn ra nhìn lên phía trên:
- Yêu Vương, người đất đó không đuổi theo sao?
- Ta lúc đi ra có chú ý một chút, người đất đó dường như không thể vượt qua cấm chế bên trong đó, lúc đuổi theo ra trong nháy mắt liền sụp đổ. Không cần quản nó nữa, bây giờ suy nghĩ một chút biện pháp coi làm thế nào đề từ nơi này đi ra ngoài mới là chính đề.
Liệt Hoàn đi tới bên tường ở một bên, đưa tay sờ sờ soạng vách tường bằng hổ phách kim hoa, than thở lắc đầu nói:
- Vách tháp này đoán chừng phải dầy nửa trượng, lại do tinh kim cao độ tinh khiết luyện chế mà thành, dựa vào tu vi của ta cũng khó công phá a! Cần phải tìm được trận nhãn của pháp bảo tiến hành phá hủy mới được, nếu không vượt qua cửa ải bên trong, nhưng lại không qua được cửa ải phía ngoài này.
Miêu Nghị dường như không quan tâm đến điều phiền toái này. Hai người đứng ở vách tường ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy bên trên một tầng thân tháp có sương mù vàng mông lung bay ra, gia trì đến lớp đất bay lơ lửng bên trên. Hai người gần như cùng thời điểm nhẹ nhàng bay lên trên coi xem rốt cuộc là cái gì, mới phát hiện một tầng trên vách tường này khảm đầy tinh thể lớn có nhỏ có. Sương mù vàng mông lung chính là bay ra từ những tinh thể này.
Liệt Hoàn đưa tay sờ soạng kết tinh trên tường, đột nhiên kinh ngạc nói:
- Thổ Cực tinh? Không ngờ lại là Thổ Cực tinh!
Miêu Nghị cũng sờ soạng lên, hiếu kỳ hỏi:
- Đây là Thổ Cực tinh?
- Cái này đối với người tu luyện công pháp thuộc Thổ tính mà nói thì là đồ rất tốt!
Liệt Hoàn gật gật đầu, sờ một cái lên vách tường, lại ngắm nhìn bốn phía, chỉ thấy chung quanh vách tháp đều là những thứ này, lớn có nhỏ có, được khảm chi chít trên vách tháp. Liệt Hoàn chậc chậc lưỡi thành tiếng nói:
- Chà chà! Thổ Cực tinh vật này cũng không dễ tìm a, không phải là người tu luyện Thổ tính công pháp rất khó tìm được, bởi vì chúng ẩn sâu trong lòng đất. Tu sĩ bình thường không có khả năng cày bới toàn bộ đại địa để tìm kiếm. Không giống như Hỏa Cực Tinh chỉ cần tìm được một nơi có hỏa thì có khả năng tìm được. Thứ khó tìm như thế, nơi này không ngờ lại có nhiều như vậy. Cái này phải mất bao nhiêu năm mới có thể thu thập đủ nhiều như vậy a!
- Cái này có phải là pháp bảo trận nhãn hay không?
Miêu Nghị hỏi.
- Có thể là phải.
- Vật này có đáng đồng tiền hay không?
- Tuy rằng khó tìm, cũng rất khan hiếm, nhưng lại không đáng tiền, bởi vì không có thị trường. Theo ta được biết, toàn bộ tu hành giới tu luyện Thổ tính công pháp chỉ có môn phái tên 'Luyện Thổ Tông', nằm ở ngay Vô Lượng Quốc. Thứ mà mọi người không cần đó, tự nhiên là có tốt cách mấy cũng không đáng đồng tiền chút nào.
Liệt Hoàn đột nhiên cười hắc hắc nói:
- Nhưng mà nếu gặp được cũng không nên lãng phí có phải hay không?
Miêu Nghị điềm đạm nhắc nhở:
- Yêu Vương, có thể thoát vây từ bên trong ra đây, ta cũng bỏ hết ít sức lực đấy, ngươi sẽ không muốn một người độc thôn chứ?
Liệt Hoàn đưa tay chỉ hai cái trụ lồi ra đối xứng hai bên vách tháp:
- Lấy hai bên làm giới hạn, bên này thuộc về ngươi, bên đó thuộc về ta, chúng ta mỗi người một nửa, thế nào? Bổn vương quá có ý tứ đi chứ hả?