Động tĩnh lớn như thế sao không kinh động người trốn trong động phủ được. Miêu Nghị ở trong động đang soi gương dán mặt nạ, một cái mặt nạ mới, thay đổi từ đầu đến chân.
Thật ra lúc nghe lời Dương Khánh nói thì Miêu Nghị ban đầu hơi không đồng tình, hắn định ở trong này trốn sóng gió rồi tìm Lão Bản Nương sau. Nhưng về sau hơi sợ, lỡ thật sự bị miệng quạ của Dương Khánh nói trúng là toi, ngẫm lại đổi chỗ cũng không có gì, cần gì thử cầu may?
Bên ngoài vừa có động tĩnh là tim Miêu Nghị rớt cái bịch, hắn vội cất gương chạy ngay ra ngoài. Miêu Nghị mới ra khỏi hang thì thấy gió mạnh rát mặt ập vào đường hang.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Người lao tới cửa hang đầu tiên thăm dò lập tức bị gió thổi bay trở về, lăn lông lốc.
Đám người Võ Quần Phương vọt ra cửa hang ngó chừng, tất cả đều giật nảy mình. Đây đâu còn là động phủ ngầm nữa, đứng ở cửa hang, ngước lên có thể thấy bầu trời. Lối vào cửa hang như đáy giếng, bên trên là cồn cát dập dờn, năm người Cừu tổng quản lạnh lùng nhìn xuống dưới.
Võ Quần Phương hét thất thanh:
- Cừu tổng quản!
Vừa thấy người đến làm mặt hoa da phấn biến sắc.
Nhiều người nghe ba chữ Cừu tổng quản đều biến sắc mặt. Lòng Miêu Nghị chùng xuống. Lúc trước Miêu Nghị cùng Lão Bản Nương đi Sa bảo có gặp người này, biết Cừu tổng quản lợi hại, hắn không đỡ nổi cảnh giới Kim Liên.
Cừu tổng quản lạnh lùng nhìn xuống dưới:
Advertisement
- Ta đoán ra ngay các ngươi rất có thể sẽ trốn ở đây, quả nhiên không ngoài dự đoán của ta! Võ Quần Phương, các ngươi to gan lắm, dám gây sự trong Phong Vân khách điếm, có phải đều chán sống? Trốn trong hang làm gì, không mau lăn ra cho ta! Muốn lão phu tự mình kéo ra sao?
Khóe môi Miêu Nghị co giật, thầm nghĩ có lộn không vậy? Đến trút giận cho Lão Bản Nương sao? Nữ nhân đó làm cái khỉ gì vậy, chỉ vì ta làm ngươi mất mặt nên ngươi đùa với lão tử sao?
Lòng Võ Quần Phương thít chặt vội bay lên. Người trong hang cũng ngoan ngoãn bò lên cồn cát đã đào, Miêu Nghị đứng lẫn trong đó.
Võ Quần Phương tiến lên hành lễ:
- Kính chào Cừu tổng quản!
Cừu tổng quản lạnh lùng nói:
- Võ Quần Phương, nghĩ tình Nhất Oa phong các người mỗi năm tặng lễ hiếu kính lão phu nên lão phu không làm khó dễ các ngươi. Chuyện của Nhất Oa phong thì ta sẽ nói tốt mấy câu bên Nhị gia và Tứ gia, nhưng phải giao ra người ngày hôm qua đến Phong Vân khách điếm gây sự. Bên Sa bảo muốn người đó, đừng lãng phí thời gian của lão phu.
Advertisement
Võ Quần Phương làm bộ kinh ngạc hỏi:
- Sao Cừu gia nói vậy? Hôm qua đúng là chúng ta có mặt trong Phong Vân khách điếm nhưng người gây chuyện đó không liên quan tới chúng ta. Lão bản nương khách điếm có thẩm vấn chúng ta rồi, chúng ta tuyệt đối không . . .
Bốp!
Cừu tổng quản đột nhiên tát một cái, Võ Quần Phương không kịp né ăn cú tát đau điếng hộc máu té lăn trên bãi cát cách năm, sáu trượng.
Đám người Nhất Oa phong giật mình.
Trình Ưng Tường, Trình Ưng Hà kinh kêu:
- Nương!
Hai người bay lại nâng dậy Võ Quần Phương bị tát choáng váng mặt mày, miệng mũi đổ máu, nửa khuôn mặt nhanh chóng phồng lên.
Cừu tổng quản lạnh nhạt nói:
- Người đó tám chín phần mười còn ở nơi này, các ngươi đi lục soát trong hang, hễ là người đều mang ra hết cho ta!
- Tuân lệnh!
Bốn tu sĩ Tử Liên đứng sau lưng Cừu tổng quản nhanh chóng lắc người vào trong động phủ bên dưới.
Cừu tổng quản khoanh tay đứng ngạo nghễ trên cồn cát, bốn phía vắng lặng.
Chốc lát sau có mấy người trong hang bị ném ra, Trình Diệu Uy còn đang ngất xỉu cũng bị lôi ra ném dưới chân Cừu tổng quản.
Một tu sĩ Tử Liên báo cáo:
- Không có ai nữa, người trong hang đều ở đây.
Cừu tổng quản lạnh lùng liếc mắt qua mấy chục người phập phồng lo sợ, nhấc chân đạp lên đầu Trình Diệu Uy, vùi gã vào đống cát.
Đám người Võ Quần Phương hét to, hốc mắt muốn nứt ra:
- Không!
Khóe môi Miêu Nghị co giật, hai tay siết chặt thành nắm đấm.
Cừu tổng quản xòe năm ngón tay ra hút Trình Ưng Tường lại, chộp thiên linh cái nhấn gã quỳ xuống đất.
Trình Ưng Tường không có chút sức chống cự dưới tay Cừu tổng quản, quỳ tại chỗ không nói nên lời, người run bần bật, mặt nhăn nhó khó chịu, miệng mũi bắt đầu chảy máu.
Cừu tổng quản liếc xéo Võ Quần Phương:
- Võ Quần Phương, lão phu cũng không muốn cắt đứt mỗi năm Nhất Oa phong hiếu kính cho lão phu, bây giờ lão phu cho ngươi cơ hội cuối cùng, giao kẻ gây sự trong Phong Vân khách điếm ra đây!
Hai tay Võ Quần Phương che ngực nhìn giọt máu chảy ra từ miệng mũi nhi tử mà lòng đau như dao cắt, môi nàng run run ngập ngừng muốn nói.
Miêu Nghị đột nhiên ra tiếng:
- Dừng tay!
Miêu Nghị vẹt đám đông, bước ra nói:
- Cừu tổng quản, ngươi đường đường là tu sĩ Kim Liên cũng đừng ép chết họ như vậy. Là ta gây sự trong Phong Vân khách điếm, không liên quan đến họ, thả họ ra!
Cừu tổng quản nghiêng đầu nhìn:
- A?
Cừu tổng quản dời chân khỏi đầu Trình Diệu Uy, thuận tay đẩy đầu Trình Ưng Tường ra, năm ngón chộp vào Miêu Nghị.
Xoẹt!
Miêu Nghị mới đội mặt nạ không lâu bị hút ra, lộ khuôn mặt thật.
Cừu tổng quản chưa từng thấy mặt thật của Miêu Nghị, lạnh lùng hỏi:
- Võ Quần Phương, là người này đúng không?
Võ Quần Phương còn nói gì được nữa? Miêu Nghị tự mình đứng ra nhận rồi, chỉ có thể mắt ngấn lệ gật đầu khẽ ừm.
Cừu tổng quản nghiêng đầu nhìn người đi theo mình hai bên, chỉ nói một câu:
- Giết hắn!
Mợ nó!
Miêu Nghị thầm chửi thề, hắn vốn định nói chuyện đàng hoàng với họ, ai biết người ta không cho hắn cơ hội nói nhảm, há mồm đã muốn xử lý hắn.Bốn tu sĩ Tử Liên đứng hai bên lập tức chui ra. Dĩ nhiên Miêu Nghị sẽ không ngồi chờ chết, vèo một tiếng rời khỏi chỗ cũ, hắn không muốn liên lụy người Nhất Oa phong.
Bốn tu sĩ Tử Liên bay nhanh lên trời đuổi theo Miêu Nghị, hắn cầm Kỳ Lân thương cắm đầu chạy trốn.
Thật sự không trốn không được, người ta có tu sĩ Kim Liên tọa trấn, thực lực hai bên không cùng đẳng cấp, đó là cách biệt một đại cảnh giới, trốn được thì trốn, không trốn nổi thì tính sau.
Nhưng trong bốn tu sĩ Tử Liên có một người tu vi cao Tử Liên ngũ phẩm. Hai bên vốn đứng gần, Miêu Nghị làm sao chạy thoát nổi, bị nhát đao chém tới bám chân.
Miêu Nghị vừa khựng lại thế là bốn tu sĩ Tử Liên bao vây hắn trên không trung, đao thương kiếm kích hợp lực vây công.
Miêu Nghị xoay tít trên không trung, thương đâm như rồng càn quét bốn phương tám hướng, không trung kêu leng keng.
Người bình thường ít có cơ hội trông thấy tu sĩ Tử Liên đánh nhau chứ nói gì đến năm tu sĩ Tử Liên đánh đấm? Tình hình cực kỳ rung động, khiến các thành viên Nhất Oa phong đứng dưới ngước lên nhìn đều quên sợ hãi. Miêu Nghị bị kẹt trong đó như con nhím, thương ảnh quanh thân vèo vèo một mình đỡ công kích của bốn người. Bốn người đánh nhau với Miêu Nghị mới giật mình, họ nhanh chóng lùi ra, sợ cây thương trong tay hắn, không dám đến gần.
May mà mấy người sớm chuẩn bị tâm lý, nghe đồn người hôm qua gây sự trong Phong Vân khách điếm một mình giải quyết mấy tu sĩ Tử Liên nên bọn họ đã có đề phòng, không thì vừa rồi có lẽ đã gục dưới cây thương của đối phương.