Câu này tỏ rõ không thèm để Miêu Nghị vào mắt, giữ họ lại một tháng rồi ngươi làm gì được? Ta vẫn giết!
Cừu tổng quản cười chắp tay nói:
- Tuân lệnh!
Miêu Nghị khó khăn xoay người, mặc kệ người khác, hắn đến bên cạnh Dương Triệu Thanh cúi đầu hỏi:
- Có tin tưởng bổn tọa không?
Dương Triệu Thanh nằm dưới đất thều thào:
- Xin nghe theo đại nhân sai bảo.
Miêu Nghị nhẹ gật đầu nói:
- Gió mạnh mới biết cỏ cứng, nguy nan thấy lòng người! Còn tương lai tốt đẹp đang chờ ngươi, cố gắng sống đi, chờ bổn tọa tự mình đến đón ngươi!
Dương Triệu Thanh gồng cổ lên nói:
- Ty chức tuân mệnh!
Miêu Nghị không nói gì nữa, xoay người tìm bốn phía, ánh mắt lạnh lùng dừng lại trên người Nhâm Huyền Minh, cười âm trầm.
Advertisement
Ánh mắt của Miêu Nghị làm da đầu Nhâm Huyền Minh tê dại, sống lưng lạnh lẽo, không biết trong lòng có cảm giác gì. Đã đến mức này mà Miêu tặc này còn nhặt về cái mạng, về sau người ta không trả thù gã mới lạ. Nhâm Huyền Minh quyết định sau này thành thật trốn trong Sa bảo, gã không tin đối phương làm gì được mình.
Miêu Nghị xoay người gật đầu với An Chính Phong:
- Nhờ An chưởng quầy!
An Chính Phong chắp tay hướng Hoàng Kình Thiên, Lão Bản Nương:
- Cáo từ!
An Chính Phong phất tay thi pháp cuốn lấy Miêu Nghị nhanh chóng bay đi.
Cừu tổng quản vung tay, đám người Võ Quần Phương bị áp giải xuống.
Advertisement
Hoàng Kình Thiên chắp tay sau lưng nhìn hướng An Chính Phong biến mất, hơi nghiêng đầu nhìn Lão Bản Nương:
- Đệ muội hồ đồ mới rồi An Chính Phong nhắc tới Mẫu Đơn sao muội không chối luôn? Nếu đệ muội lấy cái cớ là lúc trước Miêu tặc làm nội ứng trong khách điếm là có thể giữ hắn lại rồi.
Lão Bản Nương khẽ thở dài:
- Hoàng nhị ca, nếu như An Chính Phong nhất quyết muốn mang Miêu tặc đi thì tiểu muội không phải là đối thủ của hắn, cũng không ngăn được, lúc đó Hoàng nhị ca sẽ xử lý ra sao?
Hoàng Kình Thiên cứng người, câm nín. Gã sẽ vì Lão Bản Nương mà đánh nhau với An Chính Phong sao? Gã sẽ trở mặt với Tiên quốc vì Lão Bản Nương không?
Hoàng Kình Thiên nhẹ gật đầu nói:
- Đệ muội suy xét chu đáo, vớt chút ích lợi thực tế vừa cứu lại mặt mũi khách điếm.
Thương hội Tiên quốc.
An Chính Phong kéo Miêu Nghị về, ném trong hậu đường.
Thấy bộ dạng thê thảm của Miêu Nghị thì Giản Tam Nương hết hồn, cũng thở phào, còn sống là tốt rồi.
Giản Tam Nương chạy lại hỏi thăm:
- Đại nhân có sao không?
Miêu Nghị tự giễu:
- Nàng thấy bộ dạng của ta giống không bị gì sao?
Giản Tam Nương lúng túng im lặng.
An Chính Phong hừ lạnh một tiếng:
- Còn cười được?
An Chính Phong nhanh chóng chộp hai vai Miêu Nghị thi pháp giải trừ cấm chế trên người của hắn, phục hồi pháp lực.
Pháp lực vận chuyển thông suốt, Miêu Nghị cũng nâng cao tinh thần hơn.
An Chính Phong sắc mặt âm trầm chỉ vào Miêu Nghị mắng:
- Tiểu tử nhà ngươi uống lộn thuốc? Không biết mình đã có thù với Phong Vân khách điếm sao còn chạy đi gây sự? Ngoan ngoãn khai thật đi, sao ngươi và người Nhất Oa phong trộn lẫn với nhau?
Miêu Nghị nói:
- Tất nhiên vì báo thù!
- Báo thù?
An Chính Phong kinh ngạc hỏi:
- Báo thù gì?
Miêu Nghị lấy làm lạ hỏi:
- An chưởng quầy đã quên chuyện ta bị sát thủ Mẫu Đơn truy sát sao? Ta và người Nhất Oa phong đi chung vì điều tra ra chi tiết của Mẫu Đơn để báo thù, ai biết mới mò được chút manh mối đã gây ra vụ này.
An Chính Phong á khẩu, tức giận bật cười:
- Tiểu tử chán sống sao? Bằng vào chút thực lực của ngươi cũng dám tìm Mẫu Đơn báo thù? Chuyện ngươi cấu kết với Nhất Oa phong nếu truyền về, quan và cướp cấu kết thì ta chống mắt xem ngươi làm sao giải thích, nước miếng đủ làm ngươi chết đuối.
Miêu Nghị khinh thường nói:
- Ta mà cần giải thích sao? Chờ có người tới kiếm chuyện với ta rồi tính. Nước miếng thì . . . ta không ham giữ mình trong sạch, bêu danh ‘Miêu tặc’ sớm làm thối danh tiếng của lão tử rồi, ta cần gì sợ chút nước miếng đó. Tổ cha nó, ta ra sống vào chết vì Tiên quốc, mấy lần suýt mất mạng nhỏ nhưng không ai báo thù giúp ta. Lúc trước Quách Thiếu Hải hứa một đống mà không thấy thực hiện, trọng thưởng cái con khỉ! Chạy không thấy bóng dáng, đùa ta như đồ ngốc. Đừng để ta gặp lại Quách Thiếu Hải, không thì ta sẽ tặng cho một đống nước miếng! Mối thù Mẫu Đơn thì ta đành trông nhờ vào bản thân, ta không mong vào thương hội các ngươi, nếu ai có ý kiến thì lão tử từ quan mặc kệ! Làm việc mà tức chết! Ta không tin bằng vào năng lực của Miêu Nghị ta đây không tìm thấy chỗ nhận lão tử!
Miêu Nghị nói thật, giờ có đường bên đại thế giới, đã có đường lui thì hắn có lăn lộn bên này hay không chẳng sao.
Giản Tam Nương ngây người tại chỗ, nàng đã hiểu, thì ra đại nhân sớm quen biết với An chưởng quầy. Hèn gì nghe nói đại nhân gặp chuyện An chưởng quầy không hỏi nhiều chạy đi cứu ngay, Dương tổng quản sắp xếp ngược lại hơi dư thừa.
Giản Tam Nương không biết rằng Dương Khánh cũng hết cách, gã không biết bấm đốt tiên tri, tất cả sắp xếp thành lập trên cơ sở đã biết, trời biết Miêu Nghị giấu gã nhiều điều như vậy.
An Chính Phong ngây ngẩn:
- Quách Thiếu Hải?
Không biết nghĩ đến cái gì, cơ mặt An Chính Phong co giật thử hỏi:
- Hắn hứa gì với ngươi?
- Hứa gì nữa? Thăng quan phát tài các loại, nhưng nói chuyện như xì hơi!
Miêu Nghị nhìn An Chính Phong chằm chằm, châm chọc nói:
- Chúng ta không nói cái khác, Quách Thiếu Hải hứa xong chuyện sẽ thưởng cho ta một con linh cầm, An chưởng quầy nhà ngươi đưa con Lam Vũ Phi Yến tới qua mắt ta, mới vài năm đã chết già. Có kiểu qua cầu rút ván như các ngươi không?
An Chính Phong tằng hắng, hụt hơi nói:
- Ngươi nói hơi quá đáng, ngươi cũng lấy đi nhiều thứ tốt từ thương hội, huống chi ngươi đã về kinh thăng quan phát tài rồi đấy thôi.
Miêu Nghị nói:
- An chưởng quầy, làm người phải giữ lương tâm chút. Lúc trước chưởng quầy đưa đồ cho ta toàn cần dùng trong công việc, không lẽ chưởng quầy muốn ta hai tay trống không đi làm việc? Còn nữa, ta thăng quan phát tài không liên quan chút gì đến Quách Thiếu Hải, toàn là về sau ta liều mạng kiếm được. Thôi, việc này không thể trách An chưởng quầy, dù gì vừa rồi chưởng quầy đã cứu ta, có giận cũng không nên trút trên người chưởng quầy. Nhưng có chuyện ta muốn làm rõ ràng, Quách Thiếu Hải là ai? Hứa một đống rồi không thực hiện, lừa ta một chuyến sau đó vỗ mông chạy, ta còn chưa tìm hắn tính sổ. An chưởng quầy nói cho ta biết Quách Thiếu Hải ở đâu đi, về sau ta tự đi tìm hắn tính sổ! - Ngươi còn muốn kiếm hắn tính sổ? Cái này . . .
An Chính Phong cười gượng:
- Bây giờ ta cũng không rõ hắn đi đâu nữa. Bỏ đi, chuyện quá khứ cho qua đi. Nếu gặp lại Quách Thiếu Hải thì ta sẽ hỏi giúp ngươi việc ban thưởng.
Miêu Nghị mắt trợn trắng, đảo mắt nhìn sang Giản Tam Nương, sửng sốt.
Miêu Nghị chợt nhớ ra điều gì, nhíu mày hỏi:
- Chẳng phải ta kêu nàng hộ tống Dương Khánh trở về sao? Tại nàng ở đây?
- Là Dương tổng quản dặn ta ở lại . . .
Giản Tam Nương lập tức truyền âm cho Miêu Nghị nghe về sắp xếp của Dương Khánh, nếu thương hội không cứu Miêu Nghị thì gây lớn chuyện. Ở trước mặt An Chính Phong nói câu đó thì hơi kỳ.