Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nhất Thế Phi Thiên - Miêu Nghị (FULL)

Ngực Tôn Kiều Kiều lập tức xuất hiện một lỗ thủng máu, ngã xuống đất, thân thể giật giật mấy cái sau đó không có động tĩnh.

- Diêm Tu, giao hai người bọn họ cho lão!

Miêu Nghị quay đầu nhìn Diêm Tu nói, thi pháp vẩy sạch đi vết máu bám trên mũi thương.

Hắn biết Diêm Tu vẫn muốn báo thù cho La Trân, chẳng qua là khổ nỗi không có năng lực đó, cho nên một mực không nói gì.

Diêm Tu nghe vậy nhất thời nhe răng toét miệng, mặt mũi dữ tợn, lấy trong nhẫn trữ vật ra một cây đao cầm trong tay vọt tới.

- Không! Không...

Viên Chính Côn cùng Lý Tín thét chói tai lê thân về phía sau.

Diêm Tu chân đạp Lý Tín, đao đâm Viên Chính Côn, trước nhanh chóng xuất đao cắt đứt gân tay gân chân hai người, sau đó lột da sống Viên Chính Côn trước mặt mọi người, không hề nương tay chút nào, bắt đầu lột từ sau lưng, tình cảnh vô cùng kinh khủng.

Viên Chính Côn bị đau hoảng sợ vạn phần, nhất thời phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Advertisement
Lý Tín trợn to cặp mắt, bị cảnh tượng trước mắt hù dọa cho hôn mê bất tỉnh.

Không ít người giật mình nhìn Diêm Tu, không nghĩ tới lòng dạ Đại quản gia độc ác như vậy, có thể làm được chuyện lột da người sống, có thể nói ai nấy đều bị thủ đoạn tàn nhẫn của lão làm cho da đầu tê dại.

Đa số người không biết ân oán giữa Diêm Tu và bọn Viên Chính Côn, không biết phu nhân Diêm Tu bị bọn họ hại chết.

Mặc dù Thiên nhi và Tuyết nhi cũng muốn báo thù cho bọn tỷ muội, nhưng tình cảnh đẫm máu kinh khủng như thế khiến cho hai người nôn mửa, thật sự là không nhìn nổi nữa, nhanh chóng quay đầu đi nơi khác.

Miêu Nghị giết heo từ nhỏ, đã thấy quá nhiều tình cảnh đẫm máu. Hắn cũng không phải là chưa từng giết người, nhưng cũng không có hứng thú ở chỗ này tiếp tục xem, tiếp tục nghe tiếng kêu thảm thiết như quỷ khóc sói tru kia.
Advertisement
Hắn nắm Nghịch Lân thương, liếc nhìn mười mấy cỗ thi thể đung đưa trong gió rét, thở ra một hơi thật dài, rốt cục mình cũng đã thực hiện được lời thề.

Hắn quay đầu nhìn Nguyên Phương nói:

- Có thể cẩu tặc Hùng Khiếu sẽ đến trả thù, sắp tới phải phái người tuần tra cảnh giới bốn phía xung quanh.

Nguyên Phương chắp tay nói:



- Dạ!

Sau khi dặn dò vài câu, Miêu Nghị dẫn hai nha đầu sải bước rời đi.

Những người khác cũng không có hứng thú xem tiếp tình cảnh đáng sợ như vậy, cũng quay đầu rời đi, chỉ còn lại một mình Diêm Tu bận rộn trả thù.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, một mình Diêm Tu lột da hai người xong ngồi trên bậc thềm phế tích, hai tay dính đầy máu tươi, nước mắt chan hòa, nghẹn ngào nức nở:

- Tiểu Trân...

Nỗi đau lòng và hối hận kềm nén đã lâu rốt cục cũng phát tiết ra. Lão hối hận vì mình hèn yếu bất tài, kém cỏi vô dụng khiến cho thê tử phải chịu uất ức khi còn sống. Hiện tại lão đã bắt đầu có can đảm hơn, nhưng nữ nhân bồi tiếp lão chịu đựng uất ức cả đời cũng đã không hưởng thụ được nữa, nỗi hối hận trong lòng không lời nào có thể diễn tả được.

- Dường như sư phó đang khóc…

Tuyết nhi bồi tiếp Miêu Nghị đứng cạnh cửa sổ nhà gỗ, kỳ quái khẽ nói.

Miêu Nghị nhìn chằm chằm Diêm Tu dưới chân núi nghẹn ngào một hồi, rốt cục không nói nửa lời, xoay người trở về giường khoanh chân tu luyện...

-----------

Nam Tuyên phủ, sơn chủ Hùng Khiếu thân kiêm hai sơn vẫn lấy Thiếu Thái sơn làm điểm đặt chân.

Thiếu Thái sơn là nơi phủ chủ Dương Khánh quật khởi, Hùng Khiếu cũng không tiện bỏ sang sơn khác.

Lúc này Trường Phong động chủ đã chạy tới Thiếu Thái sơn, đang bẩm báo với Hùng Khiếu chuyện Trường Phong động bị tập kích.

Vừa nghe đám người tập kích chỉ bắt đi ba người Viên Chính Côn, cơ mặt Hùng Khiếu giật giật. Không cần Trường Phong động chủ giải thích, y cũng đoán được là ai làm, người khác sẽ không ăn no không có chuyện làm, giở trò như vậy để tự chuốc lấy phiền phức cho mình.

Càng nghĩ càng nổi giận, chỉ là một động chủ nho nhỏ lại dám chạy tới tấn công địa bàn của mình, quả thật là dưới mắt không người!

Rốt cục không nhịn được, Hùng Khiếu vỗ án gằn giọng gầm lên:

- Tiểu tặc Miêu Nghị! Lấn hiếp người quá đáng!



Bốp một tiếng vang lên, trường án trước mặt y bị một chưởng vỗ cho vỡ tan thành từng mảnh, gỗ vụn vỡ nát đầy đất.

Hùng Khiếu nổi giận đùng đùng giống như sư tử bị chọc giận, đi tới đi lui bên trong phòng khách, sắc mặt dữ tợn.

Xuân Tuyết và Đông Tuyết đứng hầu hai bên tả hữu im thin thít, Xuân Tuyết âm thầm cắn cắn đôi môi, nàng thật không nghĩ tới tiểu tử giết heo năm xưa ở Trường Phong thành muốn làm việc phải xem sắc mặt Hoàng gia, hiện tại lại phách lối đến trình độ như vậy, ngay cả chủ nhân của mình cũng không coi ra gì.

Đại thù phụ thân và đệ đệ vẫn làm cho nàng bận tâm, nhưng nàng đã không tiện nói gì nữa. Hiện tại Miêu Nghị đã có khuynh hướng dần dần bành trướng, đã không phải là Hùng Khiếu tùy tiện phái một ít thủ hạ đi là có thể đối phó, trừ phi phát động thật nhiều người chinh phạt.

Nhưng Xuân Tuyết cũng biết, hưng sư động chúng không có lý do chính đáng như vậy là không được, chủ nhân bởi vì thù nhà của mình gây chuyện mấy lần mất thể diện cũng không thể nào làm như vậy, trừ phi chủ nhân chán sống. Mặc dù nàng là thị nữ thiếp thân của chủ nhân, nhưng vẫn chưa tới mức có thể khiến cho chủ nhân bất chấp hết thảy như vậy.

Bất quá lần này lại giúp cho Xuân Tuyết thấy được cơ hội.

Thế nhưng làm cho nàng thất vọng là, Hùng Khiếu đi tới đi lui dần dần bình tĩnh lại, rốt cục dừng bước lại, trầm giọng nói:

- Chuyện này cứ báo cho phủ chủ định đoạt!

Trường Phong động chủ ngạc nhiên:

- Sơn chủ, chẳng lẽ cứ bỏ qua cho hắn như vậy?

Nhấn Mở Bình Luận