Miêu Nghị phục hồi tinh thần lại, tựa hồ hiện tại mới phát hiện Yến Bắc Hồng vẫn một mực đi theo mình, kinh ngạc hỏi:
- Yến Đại ca, từ nãy giờ huynh vẫn đi theo đệ ư?
Yến Bắc Hồng lắc đầu nói:
- Ta thấy đệ thất hồn lạc phách, sợ đệ không cẩn thận đi lầm chỗ, cho nên theo nhắc nhở đệ.
Miêu Nghị cười khẽ nói:
- Huynh nói quá lời, đệ cũng không phải là đứa trẻ lên ba tuổi, làm sao có thể đi lầm chỗ.
Yến Bắc Hồng đứng dậy đi tới bên cạnh hắn, giơ tay vỗ vào đầu vai hắn, than thở:
- Nếu trong lòng không bỏ được, nếu người ta đã tìm được đệ, vì sao không nhận nhau?
- Xác nhận bọn họ sống tốt hơn đệ là đủ rồi, đệ cũng không giúp được bọn họ chuyện gì, không cần thiết gây phiền phức thêm cho bọn họ.
Advertisement
Miêu Nghị khẽ thở dài.
Của hồi môn! Hồng Trần Tiên Tử đứng ở trên đình phất phơ như tiên ngọc chưởng lộn một cái, một chiếc vòng tay trữ vật rơi vào trong tay, chợt hiểu ra mọi chuyện.
- Lão đệ, ta cảm thấy ngươi suy nghĩ quá nhiều...
Dường như Miêu Nghị không muốn nhiều lời nữa, thấy Yến Bắc Hồng còn muốn khuyên mình, cướp lời nói:
- Yến Đại ca, đệ muốn một mình yên tĩnh một chút.
Advertisement
Yến Bắc Hồng không biết nói gì, cuối cùng vỗ vỗ vai hắn, biết hắn tâm tư khó định, đúng là cần yên tĩnh một chút nên không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.
Sau khi Yến Bắc Hồng đi không bao lâu, lại có mấy tên tu sĩ tham dự Kham Loạn hội đi ngắm cảnh xung quanh tới, thấy Miêu Nghị ở trong đình đều tiến lên chào hỏi, giới thiệu lẫn nhau.
Miêu Nghị không có tâm trạng trò chuyện với bọn họ, sau khi phụng bồi một lúc cũng rời đi.
Hắn từ từ độc hành bên ngoài Tây Tú Tinh cung, trong lúc ngẩn ngơ đi vào một cánh rừng, bất tri bất giác trời đã tối. Tức thì nằm xuống trên cỏ, hai tay gối đầu nhìn bầu trời đầy sao. Hắn trải qua một đêm trong suy nghĩ vu vơ hỗn loạn, là kẻ tu hành rất ít xuất hiện tình huống nguy hiểm này, bởi vì rất dễ dàng gặp công kích.
Ngày hôm sau chân trời mới vừa hừng sáng, Tây Tú Tinh cung đứng sừng sững giữa trời biển lúc này đang chìm trong cả bóng tối lẫn ánh sáng, vẫn đứng giữa khắp trời đầy sao, tựa như ảo mộng.
Một bộ xiêm y đỏ chân đạp lá rụng xào xạc đi tới giữa đám sương, cho đến khi tiến tới gần, Miêu Nghị mới thình lình cả kinh nhảy dựng lên. Thấy giai nhân tuyệt sắc trong đám sương mờ mịt đang lẳng lặng nhìn mình không khỏi ngẩn người ra, Hồng Trần Tiên Tử!
Miêu Nghị nhanh chóng nhìn xung quanh, không thấy những người khác. Ánh mắt hắn lại rơi vào trên người Hồng Trần Tiên Tử, hơi có vẻ nghi ngờ, không biết tại sao nàng lại ở chỗ này, có lẽ là để thưởng thức phong cảnh ngắm mặt trời mọc mới vô tình gặp phải mình.
Miêu Nghị chắp tay hành lễ, sau đó xoay người muốn rời đi.
- Miêu Nghị!
Ánh mắt Hồng Trần Tiên Tử nhìn theo hắn, cất giọng oanh vàng khẽ gọi.
Toàn thân Miêu Nghị run lên, sững ra tại chỗ không đi được, chậm rãi quay đầu nhìn lại, trong mắt lộ vẻ khiếp sợ, vì sao nàng biết thân phận mình?
Miêu Nghị trơ mắt nhìn dáng người phiêu diêu như tiên của Hồng Trần Tiên Tử từ từ tiến tới gần, có hơi luống cuống tay chân, cuối cùng mặt đối mặt đứng gần nhau. Lúc này hắn mới phát hiện nữ nhân này thật là đẹp, mỗi một bộ vị thân thể hết sức hoàn mỹ, thế nhưng lại không lòng dạ nào thưởng thức, trong mắt chỉ có vẻ kinh nghi bất định.
- Tiên tử đang gọi ta sao?
Miêu Nghị cố gắng trấn định hỏi.- Chẳng lẽ nơi này còn có Miêu Nghị thứ hai sao?
Hồng Trần cười nhạt nói:
- Ca ca của Nguyệt Dao!
Miêu Nghị lập tức không biết nói gì, Hồng Trần lại hỏi:
- Ngươi không nhận nhau, thế nhưng trong lòng cho là Nguyệt Dao thân ở Thiên Ngoại Thiên muốn tìm được ngươi ở Tiên Quốc là chuyện rất dễ dàng, tại sao lại không đi tìm ngươi, có phải không?
Lời này có vẻ muốn vạch trần tâm trạng hắn, Miêu Nghị né tránh không đáp, hỏi ngược lại:
- Tiên tử biết ta là Miêu Nghị ư?
- Ngày hôm qua ta ngẫu nhiên đứng trên nóc đình, nghe được ‘Yến Bắc Hồng’ và ‘Miêu Nghị’ nói chuyện với nhau!
Hồng Trần nhàn nhạt đáp một câu, thấy Miêu Nghị ngạc nhiên, lại bồi thêm một câu:
- Nguyệt Dao cũng không biết, ta cũng không có ý định nói cho nàng biết.
Miêu Nghị trầm tư một lúc, lại hỏi:
- Vậy vì sao nàng tới tìm ta, hẳn không phải là trong lúc vô tình bắt gặp chứ?
Hồng Trần thở dài nói:
- Bất kể vì sao ngươi không muốn nhận bọn họ, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết không nên hận Nguyệt Dao, có một số việc không đơn giản giống như ngươi tưởng tượng. Ta tới chỉ là muốn nói với ngươi chuyện có liên quan với ta.
Nói chuyện của nàng, chẳng lẽ là nữ nhân này có ý với mình sao… Miêu Nghị lại cảm thấy có vẻ buồn cười, cảm thấy ý nghĩ của mình quá mức hoang đường, bèn đáp:
- Rửa tai lắng nghe!
Hồng Trần nghiêng người đối mặt trời cao đang dần dần có những tia nắng sớm đầu tiên ngoài biển, đôi tay đan trước bụng, nhìn ở bất kỳ góc độ nào nhan sắc nàng cũng vô cùng tuyệt mỹ, sắc mặt trắng trẻo lộ ra vẻ khổ sở kể:
- Lúc ta mới tới Thiên Ngoại Thiên, không lớn tuổi hơn khi Nguyệt Dao vừa tới Thiên Ngoại Thiên bao nhiêu, ngoài thế tục cũng còn thân nhân. Bởi vì ta đến Thiên Ngoại Thiên, người nhà có thể nói là hưởng hết giàu sang. Sau khi ta trưởng thành, ai ai cũng khen ta đẹp, người theo đuổi ta không kém gì người theo đuổi Nguyệt Dao hiện tại.
Nói tới chỗ này nàng liếc nhìn Miêu Nghị, tựa hồ đang hỏi ngươi có tin hay không.
Miêu Nghị gật đầu nói:
- Tiên tử khuynh thành tuyệt sắc, số người theo đuổi tự nhiên nhiều không đếm xuể.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!