Thanh Cúc chợt hiểu ra, nói:
- Phàn Tử Trường muốn chờ Trầm Phong Hoa đi rồi, sau đó mới đi Trấn Hải sơn khống chế lại thế cục ư?
Dương Khánh khẽ lắc đầu nói:
- Còn cần khống chế sao, khống chế thế nào, chẳng lẽ bắt lại toàn bộ người của Trấn Hải sơn!? Càng khống chế càng dễ dàng bức bọn họ chó cùng cắn càn, nhất định người của Trấn Hải sơn sẽ cầu cứu, nói không chừng lại kinh động tới Trầm Phong Hoa. Theo tình huống Trấn Hải sơn trước mắt, nếu như Phàn Tử Trường thông minh, sau khi tới Trấn Hải sơn cứ việc ăn uống vui chơi một phen, không làm gì cả, không tiết lộ phong thanh gì, cố gắng khiến cho những người làm xằng làm bậy kia yên tâm là đủ rồi, chỉ cần chờ Miêu Nghị trở lại xem kịch vui là xong.
Thanh Cúc kinh ngạc nói:
- Vậy chắc chắn là Phàn Tử Trường kia không làm xong chuyện, làm sao có thể báo cáo kết quả với điện chủ?
- Làm xong chẳng phải là lau mông giúp Trầm Phong Hoa sao?
Advertisement
Dương Khánh mỉm cười nói:
- Đến lúc đó chỉ cần đẩy trách nhiệm sang cho Trầm Phong Hoa là được, không phải là mình không tận lực, mà là Trầm Phong Hoa làm cho tình huống tồi tệ tới mức thật sự khó có thể thu thập, bia đỡ đạn tốt như vậy không dùng chẳng phải đáng tiếc lắm sao? Nàng cho rằng đám tâm phúc mà Miêu Nghị để lại là câm điếc hết sao, đến lúc đó Miêu Nghị tìm ai tính sổ, trách nhiệm sẽ nằm trên đầu kẻ đó. Ôi, chuyện này cũng thức tỉnh ta, địa vị càng cao, càng dễ dàng bị người phía dưới che hết tai mắt…
Thanh Mai cũng đi tới một bên hỏi:
- Vậy chúng ta làm sao bây giờ?
- Không làm gì cả, tiếp tục mắt nhắm mắt mở, trước đây vẫn không lên tiếng, hiện tại cũng không cần lên tiếng, làm nhiều ngược lại dễ dàng làm cho người ta nghi kỵ. Chúng ta cũng không cần thiết lấy lòng Miêu Nghị hắn vào lúc này, cho dù là xảy ra chuyện gì đi nữa, Trấn Hải sơn vẫn là của ta, ta muốn thu thập lúc nào cũng là chuyện dễ dàng như trở bàn tay. Báo chuyện Trầm Phong Hoa ở Trấn Hải sơn cho Phàn Tử Trường biết chính là làm cho bọn họ cắn xé lẫn nhau, chúng ta tiếp tục đặt mình ra ngoài, không đắc tội với ai cả.
Advertisement
Dương Khánh nghiêng đầu nói:
- Cho người nghĩ cách tiết lộ chút chuyện tốt Trầm Phong Hoa làm ở Trấn Hải sơn cho Phàn Tử Trường biết, đỡ cho y dò hỏi khắp nơi đập cỏ động rắn… Trấn Hải sơn sắp xảy ra chuyện, phải có người đứng ra chịu trách nhiệm.
Thanh Cúc hỏi:
- Ý của phủ chủ là, sau khi Miêu Nghị trở về sẽ còn xảy ra chuyện lớn sao?
Dương Khánh cười khổ nói:
- Nàng biết tên kia cũng không phải là ngày một ngày hai, chẳng lẽ cho rằng tiểu tử kia là hiền lành sao, hắn giết người còn ít sao!? Lần này mang theo khí thế bừng bừng từ Tinh Tú Hải trở về, chỉ sợ ngay cả ta cũng sẽ không coi ra gì. Trấn Hải sơn xảy ra chuyện như vậy, không có mạng nào nhét kẽ răng hắn, e rằng hắn không chịu bỏ qua!
- Ngay cả Đại nhân cũng không coi ra gì?
Thanh Mai nghi ngờ hỏi lại, tỏ vẻ bình thản nói:
- Chẳng lẽ hắn quên mình là do một tay ai cất nhắc, nếu không có Đại nhân, năm xưa hắn đã là một người chết ở Phù Quang động.
- Nói những điều này đã không còn bất cứ ý nghĩa gì, hắn cũng từng bán mạng vì ta, hiện tại không ai thiếu ai nữa, tất cả đã qua rồi! Phù Quang động...
Dương Khánh than thở:- Thời gian trôi qua thật mau! Chỉ mấy chục năm ngắn ngủi, một mã thừa động phủ nho nhỏ hôm nay đã ngồi ngang hàng với ta, lúc ta ở vào tuổi của hắn còn chưa làm được động chủ, khi đó hai người các nàng còn chưa đi theo ta. Từ trước tới nay ta vẫn rất thưởng thức năng lực của tiểu tử này, chẳng qua là không nghĩ tới hắn có thể làm nên chuyện lớn nhanh như vậy. Càng không nghĩ đến Tinh Tú Hải Kham Loạn hội ngược lại thành toàn cho hắn, lọt vào pháp nhãn cung chủ, coi như là một bước lên trời.
Thanh Cúc thử hỏi một câu:
- Hắn có thể trách phủ chủ không chiếu ứng tốt người của hắn hay không?
- Trách ta ư, hắn còn muốn ta chiếu cố thế nào nữa? Nếu không có ta ở sau lưng mắt nhắm mắt mở, chỉ bằng hai tiểu nữ nhân đã bị người lấy hết quyền lực kia có thể kiên trì mười năm ở Trấn Hải sơn sao? Bản thân Miêu Nghị Hắn đã đắc tội hết sạch người của ba đại phái, gây ra phiền phức tày trời, chẳng lẽ còn muốn ta đắc tội người ta vì một kẻ không biết có thể còn sống trở về hay không như hắn sao?! Hai phủ của ta không chỉ có một Trấn Hải sơn, ta không thể nào vì Trấn Hải sơn mà bỏ mặc đại cục hai phủ!
Dương Khánh lạnh nhạt nói:
- Yên tâm đi, tiểu tử kia không phải là loại người không biết suy nghĩ như vậy đâu.
-----------
Trấn Hải sơn, Trầm Phong Hoa ‘tuần sát’ gần nửa tháng rốt cục cũng đã rời đi, y cũng không thể nào ở mãi Trấn Hải sơn không đi.
Rốt cục cũng đưa đi tên đáng ghét này, Thiên nhi, Tuyết nhi thở phào nhẹ nhõm, hai người vào trong núi sâu tìm Yêu Nhược Tiên báo tin tức tốt Miêu Nghị sắp trở về cho lão biết.
Yêu Nhược Tiên vốn còn muốn khuyên hai nha đầu đi với mình, nghe thấy tin này sửng sốt:
- Tiểu tử kia lại còn sống trở về ư?
Lão không hề cho rằng Miêu Nghị có thể còn sống trở về, nếu không phải sợ hai nha đầu thương tâm, lúc trước lão đã không thèm cho Miêu Nghị ba mươi lăm con tiểu Đường Lang.
Tuyết nhi kiêu ngạo báo cho lão biết:
- Đại nhân danh liệt thứ mười Tinh Tú Hải Kham Loạn hội!
Hạng mười! Yêu Nhược Tiên giật mình không nhỏ, chợt lại hưng phấn tới nỗi huơ tay múa chân:
- Ha ha ha, trên người tiểu tử kia chắc chắn mang theo không ít thứ tốt trở lại! Nha đầu, sau khi tiểu tử kia trở lại lập tức bảo hắn tới gặp ta!
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!