Trong sương sớm của bình minh, dưới cây tử đằng, nữ tử áo xanh yên lặng tươi cười.
“Ngươi là ai?”
“Ta gọi là Cẩm La. Ngươi là ai?”
“Ta là. . . . . . Tử Huy. . . . . .”
Ai?
Đêm khuya tỉnh lại từ giấc mộng, tiểu hòa thượng bỗng dưng mở hai mắt, thần sắc trống rỗng. Ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên thấu qua khung cửa, lộ ra khuôn mặt tái nhợt của tiểu hòa thượng. Hắn xoay mình, rụt người vào trong chăn, lại là giấc mộng kia, vẫn là nữ tử kia, mỗi lần tỉnh lại hắn đều không thể nhớ tên và dáng vẻ của nàng, nhưng từ đáy lòng hắn có một sự quen thuộc, thật giống như hắn cùng nàng đã biết từ trước.
“Ngô… Vô Niệm, đệ lại nằm mơ sao?” Sư huynh nằm chung giường ở bên cạnh than thở nói: “Đừng kéo chăn của ta.”
Vô Niệm cúi đầu lên tiếng: “Thật xin lỗi, sư huynh.” Thưở nhỏ hắn đã có tật xấu là hay nằm mơ, luôn ngủ không thẳng giấc, thậm chí có đôi khi sẽ khóc to mà tỉnh lại, trong nhà cho rằng hắn bị ma nhập nên từ nhỏ đã mang hắn vào chùa trong núi để tu dưỡng. Sau nhiều ngày niệm phật pháp, tật xấu này của hắn đã tốt lên không ít, nhưng đôi lúc vẫn bừng tỉnh nửa đêm, không thể nhớ được sự vật trong mộng, nhưng trong lòng vẫn để lại một sự hoang mang.
Sáng sớm, sau khi học xong, sư phụ gọi Vô Niệm đến, dặn dò hắn sau này đến ở sau núi để giúp đỡ một vị hòa thượng đã già là Không Đạo, Vô Niệm ngoan ngoãn đáp ứng rồi buổi chiều thu thập đồ đạc đi ra sau núi. Ở ngôi nhà sau núi có một cây tử đằng thật lớn, là của một vị tiền nhân nào đó đã trồng. Không Đạo hòa thượng đã già, làm không được việc gì, chuyện sau núi liền toàn quyền giao cho Vô Niệm.
Vô Niệm không như ngày xưa tập trung hoàn thành mọi việc, hắn luôn nhìn cây tử đằng mà mất thần, vì thế không ít lần bị phê bình. Một năm lại một năm, cây tử đằng ra hoa rồi lại rơi rụng, bất tri bất giác đã hơn mười năm, Không Đạo hòa thượng viên tịch (chết), từ đó hắn ở sau núi một mình, hắn từ một tiểu hòa thượng trở thành đại hòa thượng.
Một ngày, trời trong nắng ấm, cây tử đằng lại ra hoa, như một thác nước hữu tình chảy tràn xuống, dưới ánh mặt trời, màu tím nhuộm cả sân.
Vô Niệm vẫn như ngày thường cầm cây chổi ngẩng đầu nhìn cây tử đằng, ngơ ngác thất thần, chợt nghe tiếng tán thưởng của một nữ tử: “Cây tử đằng thật đẹp!”
Vô Niệm vừa quay đầu đã thấy một nữ tử áo vàng nhạt đi từ bên kia núi tới, đứng cách cây tử đằng không xa, ngửa đầu nhìn nó, nàng ngây người nhìn hồi lâu, sau đó mới nhìn thấy Vô Niệm, nàng lại ngẩn ra, sợ hãi than: “Hoà thượng thật đẹp!”
Vô Niệm cúi mắt, xoay người, chậm rãi quét sân. Nàng kia che miệng lại, phảng phất như biết bản thân đã đường đột, nàng đỏ mặt vội giải thích: “Xin lỗi xin lỗi, đại sư đừng để ý, ta không phải cố ý khinh bạc ngươi…Ta chỉ là lanh mồm lanh miệng.”
Nếu đối phương đã nói như vậy, Vô Niệm cũng không so đo làm gì, hắn khom người nói: “A di đà phật, xin thí chủ cứ tự nhiên.”
Nữ tử vò đầu cười cười: “Ngươi đừng trách ta đường đột là tốt rồi.” Lời của nữ tử còn chưa dứt đã thấy phương trượng đi từ trước núi đến.
“Nữ thí chủ đi thật mau, lão nạp đuổi theo hết sức.” Nữ tử thừ lưỡi, phương trượng quay đầu thấy Vô Niệm lại dặn dò: “Vừa hay Vô Niệm ở đây, vị thí chủ này là tiểu thư Thi phủ ở dưới chân núi, thân mình của nàng không tốt, muốn lên núi ở vài ngày. Sau núi thanh tĩnh, Vô Niệm hãy chăm sóc Thi tiểu thư cho tốt.”
Vô Niệm ngẩn ra, còn không có tìm được lý do cự tuyệt, liền nghe nữ tử sang sảng cười nói: “Vô Niệm đại sư, tiểu nữ tử là Thi Thiến, sau này nhờ đại sư chiếu cố.”
Há miệng thở dốc, Vô Niệm lại không biết nên nói cái gì.
Sau khi Thi Thiến đến ở, thời gian Vô Niệm ngẩn người nhìn cây tử đằng càng ít, cô nương tính cách sang sảng rất thích cười này khiến hắn gặp phải nhiều tình huống bất đắc dĩ, nhiều khi hắn á khẩu không thể nói nên lời, nhiều chuyện cũng khiến hắn dở khóc dở cười.
Mỗi ngày, sau núi vốn yên tĩnh có thể bị nàng làm cho gà bay chó sủa, độc thoại cả ngày không mệt mỏi, buổi tối dính vào cái gối liền nhắm mắt ngủ, hắn cũng không còn thời gian mà nằm mộng như trước kia.
Ngày qua ngày, hắn dần quen với Thi Thiến ở bên cạnh hắn tranh cãi ầm ỹ, nhìn thấy nàng cũng không còn như nhìn thấy đồ vật.
Cây hoa tử đằng ở bên cạnh họ bị lãng quên, đợi đến khi Thi Thiến được người trong phủ đưa xuống núi chúc thọ cha của nàng, Vô Niệm mới lần nữa nhìn thấy câu tử đằng kia. Giữa ban ngày, trong đầu hắn lại hiện lên một hình ảnh, nữ tử áo xanh đứng dưới tàng cây tử đằng, thần sắc điềm tĩnh, khuôn mặt hoàn mĩ của nàng khiến người ta không dám động vào.
“Ta gọi là Cẩm La. . . . . .”
Nàng nhẹ nhàng nói xong thì cúi mắt, khóe môi tươi cười, nhưng khóe mắt như rơi lệ: “Chàng còn nhớ rõ ta không…”
Gió mát thổi qua, hoa tử đằng rơi xuống đất, Vô Niệm giật mình hoàn hồn, hai má đã ướt lạnh.
“Di. . . . . .” Vô Niệm giật mình, đầu ngón tay nhẹ nhàng đụng vào giọt nước chảy xuống từ khóe mắt, vì cái gì hắn lại rơi lệ?
Một đêm này, Thi Thiến không lên núi, Vô Niệm lo lắng đi vào giấc ngủ.
Hắn lại nằm mộng, nữ tử áo xanh hiện lên trong mộng của hắn thật chân thực, bàn tay của nàng còn độ ấm, hương vị của đôi môi, mặt mày ngời sáng, nàng một lần lại một lần gọi “Tử Huy”. Câu cuối cùng là “Ta chờ chàng.” Hắn thấy nàng ở trong một căn phòng bằng đá hình vuông xiêu vẹo, chờ đợi cả đời, hắn cảm thấy nữ tử này rất quan trọng với hắn, thậm chí là rất quan trọng với sinh mạng của hắn…
Nhưng mà sau khi tỉnh mộng, chỉ thấy Thi Thiến ngồi bên giường hắn khóc đỏ mắt, mà Vô Niệm lại không nhớ được gì trong giấc mộng.
Hắn nâng tay sờ đầu Thi Thiến, vì sự khổ sở của nàng mà thấy đau lòng: “Sao vậy?” Trong âm thanh của hắn đều là sự đau lòng dành cho Thi Thiến.
“Ta. . . . . . Hôm qua ta quay về phủ, cha ta nói…” Thi Thiến không ngừng khóc: “Cha ta nói, ông ấy gả ta cho người ta, ông ấy…muốn ta lập gia đình.”
Vô Niệm ngẩn ra. Thi Thiến giống như không chịu đựng được nữa mà nhào lên ôm lấy cổ Vô Niệm: “Ta thích ngươi! Ta chỉ thích Vô Niệm! Ta không muốn gả cho người khác! Ta chỉ thích ngươi!”
Cây tử đằng ở bên ngoài lay động, bên tai hắn phảng phất có tiếng của nữ tử nào đó, người nọ nói: “Tử Huy, ta thích chàng.” Nàng nói: “Tử Huy, chúng ta thành thân được không?” Nàng nói: “Về sau, ta vẫn ở cùng chàng, làm thê tử của chàng.”
Nháy mắt, hắn xúc động đẩy Thi Thiến ra, bỗng nhiên cảm giác trong lòng có sự áy náy quẩn quanh, bỗng nhiên nhớ tới…Hắn đã quên một chuyện gì đó rất quan trọng.
Thi Thiến không được Vô Niệm an ủi, nàng buông hắn ra, sợ hãi nhìn hắn: “Vô Niệm…Ngươi tức giận sao? Ta biết ngươi là người xuất gia, chỉ là nhiều ngày qua, ta nghĩ đến ngươi…” Thanh âm của nàng nhỏ dần, mang theo chút ủy khuất: “Ta nghĩ, ngươi cũng thích ta.”
Một câu này làm Vô Niệm hồi phục tinh thần, hắn nhìn khuôn mặt ủy khuất của Thi Thiến, cảm giác trong lòng cùng với ký ức vừa mới hình thành bắt đầu tiên tán. Chỉ còn lại khoảng thời gian này, Thi Thiến làm bạn bên người hắn, chân thật và ấm áp.
Vô Niệm trừng mắt nhìn, cân nhắc trong chốc lát, bất đắc dĩ cười nói: “Ta xem ra cũng thích ngươi.”
Đôi mắt Thi Thiến sáng ngời.
Thời gian một năm, sớm chiều ở chung, Thi Thiến vẫn là một nữ tử khiến người ta động tâm, Vô Niệm cho dù là vô niệm, nhưng chung quy vẫn rung động. Hắn thở dài một tiếng: “Chúng ta hiện tại có phải là chuẩn bị bỏ trốn hay không?”
Hắn muốn nữ tử này, đáng giá để hắn buông tha tất cả.
Thi Thiến sửng sốt, lập tức gật đầu.
Lưng đeo bọc hành lý, Vô Niệm nắm lấy tay Thi Thiến đi xuống núi. Trước khi đi Vô Niệm quay đầu nhìn lại, phảng phất hắn lại thấy dưới tàng cây tử đằng có một nữ tử áo xanh, nàng nhìn hắn, khóe môi cong lên nụ cười chua sót mà dịu dàng.
Vô Niệm dừng chân một chút, thấy khóe môi của nàng giật giật, giống như đang nói: “Sau này sẽ không gặp lại.”
Hắn giật mình, trong lòng không hiểu vì sao đau xót, nháy mắt, gió to nổi lên, hoa tử đằng tung bay đầy trời.
Thi Thiến quay đầu, hoang mang nhìn Vô Niệm: “Vô Niệm?”
Vô Niệm ngẩn người, lắc đầu, tiếp tục đi xuống núi, hắn nói: “Xuống núi, ngươi giúp ta tìm một cái tên, ta không thể cứ gọi là Vô Niệm.”
Thi Thiến chớp mắt, suy nghĩ trong chốc lát bỗng nhiên nở nụ cười: “Nga, là ngươi nói trong lòng ngươi có ta sao? Là nói từ nay về sau trong lòng ngươi không còn trong sáng, cũng có ham muốn sao? Như vậy thật tốt! Ngươi yên tâm, xuống núi ta sẽ tìm cho ngươi một cái tên thật hay…”
Vô Niệm mím môi mỉm cười, từ chối cho ý kiến.
Có lẽ ký ức cho dù có xâm nhập vào linh hồn hay khắc vào tâm cốt cũng không thể thắng những ngày làm bạn ấm áp bên nhau, cũng như phàm phu tục tử không thể đánh bại sự hư không trong lòng, khi ở thời điểm yếu đuối, có ai không chọn một người có thể làm hắn cảm thấy ấm áp.
Mặc dù nơi đó…Vốn không phải là nơi hắn muốn đi tới.
Sao có thể mong đợi hắn vô tình vô niệm, hắn, chỉ là một người phàm.
Tiếng bước chân càng lúc càng xa, gió thổi qua, chỉ còn một đám hoa tàn rơi rụng trên mặt đất…