Nam Cung Lập hạ lênh cho thái giám gọi người đến thông báo cho các thị nữ có mặt trong đại lễ lần này tuề tụ tại đây. Khi đó không khí xung quanh truyền đến nhiều lời bàn luận xôn xao, ai nấy cũng không hiểu nổi thái tử Bắc Chu đang muốn làm gì. Hắn không phải thật sự đến Nam Cung quốc là chỉ để tìm nữ nhân thôi sao? Trước đặc ân to lớn của hoàng thượng lại chỉ muốn ban thưởng cho một nữ nhân, mà kì lạ ở chỗ người này chỉ là một thị nữ nhỏ bé tầm thường.
Nam Cung Lập trong lòng cũng cảm thấy thắc mắc, thầm nghĩ hắn có phải hay không còn có ẩn ý gì khác. Nếu đúng thật đây là ý muốn của hắn thì không biết nữ tử kia là một người dung mạo có chỗ nào khác biệt mà khiến hắn nhìn một lần đã thích.
"Thái tử thật sự chỉ cần trẫm ban thưởng điều này thôi sao?"
Bắc Đường Thiên Kỳ khẽ mỉm cười, có được nàng so với có hàng trăm nghìn rương châu báo thì hắn sẽ không do dự mà chọn nàng. Một vưu vật hiếm có như nàng bọn họ vẫn là vì chưa nhìn ra thôi.
"Thiên Kỳ chỉ muốn hoàng thượng ban nàng cho ta, như vậy là đủ rồi."
"Được, trẫm hứa với ngươi."
"Tạ ơn hoàng thượng."
Nam Cung Dạ trong tay cầm rượu ngon từ từ thưởng thức, giương mặt tuấn mỹ vô song khiến người khác không thể rời mắt. Tóc đen phiêu dạt trong gió, mi mắt khẽ động che đi tâm tư sâu kín. Đối với việc làm của Bắc Đường Thiên Kỳ, hắn cũng có chút tò mò. Nhưng cũng không quá để tâm đến, muốn biết hắn ta có ý định gì thì không bằng chờ động thái tiếp theo của hắn là được.
Khắp các liều trại hiện nay đang nháo nhào hẳn lên, Triệu thái giám cho người đi khắp các nơi thông báo cho tất các cung nữ đang hầu hạ mang chóng tuề tụ trở lại. Hắn cũng không nói rõ mục đích của việc này cho bọn họ biết. Điều này cũng làm kinh động không ít người, các cung nữ nơi này không ai là không lo lắng. Trong lòng đều nghĩ có phải đã có chuyện lớn xảy ra rồi không.
Lương Giai Mộc cũng không phải người ngoại lệ, nàng cũng thuộc một trong số những người được gọi đi. Chỉ cần là thị nữ hầu hạ trong cung cùng với tuổi tác tương ứng đều sẽ theo Triệu công công rời khỏi. Trong liều trại của Ngọc Quý Phi, Lương Giai Mộc lúc này đang ngồi trước giường bồi Lý Lâm Ngọc uống thuốc, bên cạnh còn có A Lan đứng hầu hạ. Nàng để ý thấy bên ngoài không ngừng truyền đến tiếng nói xôn xao, tiếp đó là Triệu công công trên tay cầm theo quyển sổ nhỏ từ bên ngoài bước vào.
"Lão nô tham kiến Ngọc Quý Phi."
"Triệu công công không cần đa lễ, ông đến đây là có việc gì sao?"
Lý Lâm Ngọc theo lời thái y chú ý giảm bớt việc đi lại nên phải nhất nhất tịnh dưỡng trên gường. Nàng vừa rồi nghe giọng của Triệu công công còn tưởng hoàng thượng đã đến. Nhưng lúc này nhìn thấy được Triệu công công đến một mình thì nhất định là phụng theo ý chỉ của hoàng thượng đến truyền báo việc gì đó.
"Lão nô đã làm phiền Ngọc nương nương nghỉ ngơi, lão nô đến là theo lệnh của hoàng thượng. Người muốn triệu tập các cung nữ cùng lão nô đến tiệc yến phía trước."
Lý Lâm Ngọc tròn mắt ngạc nhiên, thấy bộ dáng gấp gáp của Triệu công công lúc này không biết đã có chuyện gì xảy ra. Nàng cẩn thận dịu dàng hỏi nhỏ.
"Thứ lỗi cho Lâm Ngọc tò mò, không biết Triệu công công có thể giải thích một chút hay không?"
Triệu công công nhẹ xua tay vài lần, khéo léo từ chối.
"Chuyện này không nằm trong chức trách của lão nô, lão đây cũng...không thể tiết lộ được."
Lương Giai Mộc đứng bên cạnh nhìn sơ cũng biết ý đồ của lão ta, nàng khẽ gật đầu cười ẩn ý nhìn Lý Lâm Ngọc. Sau đó nàng lấy trong tay áo ra hai lượng bạc thỏi lớn uyển chuyển giúi vào tay lão ta.
"Triệu công công ngài là tâm phúc của hoàng thượng, một chút chuyện nhỏ này cũng sẽ không làm khó ngài nha."
Triệu công công kia thái độ đương nhiên là chuyển đổi nhanh chóng, trên miệng cười tươi hơn hoa.
"Cung nữ ngươi cũng thật dẽo miệng, được rồi...lão đây vì nể mặt Ngọc nương nương nên sẽ tiết lộ một chút."
"Triệu công công thật có lòng."
Lương Giai Mộc trong lòng thầm khinh bỉ, không biết lão ta trước khi đến đây đã nói thế này bao nhiêu lần, còn ngân lượng kiếm được cũng không ít rồi.
Lão ta lúc này còn làm ra vẻ bí mật, nhỏ giọng nói.
"Hụ hụ...hiện tại có một đại nhân vật đang muốn tìm một nữ nhân, không biết là đã để mắt đến ai trong số cung nữ các ngươi. Ta đến đây cũng là vì chuyện này, người được chọn xem như có phúc phận không nhỏ."
A Lan là người có phản ứng đầu tiên, khi nghe nói đến việc này, nàng ta có phần hào hứng lên hẳn. Tự thấy bản thân mình có một chút tư sắc hơn nhiều cung nữ khác. Có hay không người được chọn sẽ là nàng, lần này nhất định phải chuẩn bị cho thật tốt.
Lương Giai Mộc thì trái ngược hoàn toàn, còn cho đây là chuyện phiền phức. Khi không lại phải cất công qua đó làm gì, nàng rất lười nha. Nàng hướng tới chỗ Triệu công công nói rõ.
"Triệu công công, nô tỳ có thể không đi được không?"
"Ngươi dám khán chỉ sao?"
Nàng biết ý lão ta nên dùng lời lẽ thích hợp, nhẹ nhàng khéo léo mà thuyết phục lão ta.
"Công công bớt giận, nô tỳ sao dám khán chỉ được chứ. Chỉ là ngài cũng biết rõ Ngọc nương nương hiện tại sức khỏe không tốt, hoàng thượng đã đích thân căn dặn phải chăm sóc nương nương chu toàn. Nô tỳ sao dám sơ xuất, hơn nữa..."
"Hơn nữa thế nào...?"
"Hơn nữa...ngài nhìn nô tỳ...hụ hụ xấu xí khó coi, e rằng phu quân cũng không tìm được thì huống hồ được người khác để vào mắt. Chính vì vậy nô tỳ có đến đó cũng chỉ là thừa thãi..."
Triệu công công nhìn dung mạo của nàng thì từ đầu đã nghĩ chắc chắn người mà thái tử Bắc Chu muốn tìm không thể nào là nàng được. Chuyện này trừ khi là mặt trời mọc ở đằng Tây. Nhưng đây là khẩu vụ của hoàng thượng thì không thể bỏ sót được...
"Chuyện này..."
"Triệu công công ngài không quản thì ai có thể biết được chứ? Hơn nữa chăm sóc nương nương vẫn là quan trọng hơn...xin công công ân chuẩn."
"Thôi được rồi...ngươi ở yên nơi này, vạn nhất có chuyện gì thì đến cả lão nô ta cũng bị liên lụy."
"Nô tỳ dương nhiên hiểu rõ, đa tạ công công."
Triệu công công cuối cùng cũng chấp thuận mà rời khỏi, trước khi đi còn đưa một nhóm cung nữ theo cùng, trong đó có cả A Lan. Nàng ta đã cẩn thận chỉnh lại đầu tóc cùng xiêm y mà chờ mong.
...
Tại yến tiệc, vì số lượng cung nhân hầu hạ không ít nên bọn họ được chia thành ba nhóm lần lượt chờ sẵn một bên. Đợi ý chỉ của hoàng thượng mới được phép bước vào diện kiến.
"Bẩm hoàng thượng, nô tài đã sắp xếp ổn thỏa."
"Tốt lắm, cho các nàng vào đi."
"Nô tài tuân chỉ."
Mọi người có mặt nơi đây đều tò mò không biết tiếp theo thái tử Bắc Chu sẽ chọn người như thế nào. Không ngờ chỉ vì muốn tìm một thị nữ nhỏ nhoi mà huy động nhiều người đến như vậy.
Giữa sân lớn lần lượt cho gọi một nhóm hơn mười người bước vào. Bọn họ ai nấy đều mang trên mặt nét sợ hãi cúi thấp đầu bước đến, ánh mắt cũng không dám nhìn lung tung, chỉ biết im lặng chờ đợi.
Nam Cung Lập hài lòng, cung nữ trong cung trên người đều vận y phục giống nhau, thoạt nhìn liền có thể nhận ra ngay.
"Các ngươi ngước mặt lên đi...Thái tử tìm là ai trong số bọn họ."
Bắc Đường Thiên Kỳ nhìn lướt qua liền khẽ lắc đầu.
"Trong các nàng không có người mà ta cần tìm."
Nam Cung Lập liền ra hiệu cho nhóm các nàng lui xuống.
"Không sao, vẫn còn những người khác. Mau truyền các nàng vào."
Lần này đương nhiên vẫn không thu được gì, Bắc Đường Thiên Kỳ vừa nhìn qua liền cho các nàng lui xuống. Chưa đầy một khắc sau, nhóm cung nữ cuối cùng cũng đã được triệu đến...
"Thái tử...đây đã là những người cuối cùng. Nhất định người mà thái tử cần tìm đang ở đây."
Bắc Đường Thiên Kỳ đuôi mày chợt nhíu lại, lần này hắn rời khỏi tọa vị của chính mình là muốn đích thân đến nhìn cho rõ. Kết quả thu được vẫn là không tìm thấy nàng, sao có thể như vậy chứ.
Hắn biết nàng hiện tại đang ở trong doanh trại là vì đúng vào ngày thi đấu đầu tiên, chính mắt hắn đã nhìn thấy nàng đi lại nơi đây. Trong lòng đoán được nàng là vì cố tình dịch dung trên gương mặt nhằm ẩn thân vào nhóm cung nữ nơi này. Nên chính vì thế hôm nay hắn muốn nhân cơ hội này một mặt là mượn tay Nam Cung Lập tìm nàng, mặt khác lợi dụng ý chỉ của hoàng thượng trực tiếp biến nàng trở thành nữ nhân của hắn.
"Hoàng thượng, ta vẫn là không tìm thấy người. Đây có hay không đã là toàn bộ, không thiếu bất kì người nào?"
"Chuyện này...Triệu công công, ngươi đảm bảo đã gọi đủ rồi chứ?"
Triệu công công trong lòng có quỹ nên rất nhanh liền bị chột dạ, nhưng nghĩ kỉ lại thì thấy việc này không thể nào nên lấy lại bình tĩnh, chắc miệng bẩm báo.
"Nô tài bảo đảm không thiếu người nào..."
Nam Cung Lập cũng không nhìn ra điểm bất thường nào.
"Thái tử chắc chắn người mà mình muốn tìm thật đúng là cung nữ nơi đây sao?"
"Ta tuyệt đối không nhìn nhầm...trong lòng đang hoài nghi có phải hay không vẫn còn thiếu xót. Khẩn xin hoàng thượng một lần nữa cho gọi tất cả các nàng vào đây."
"Được rồi...người đâu cho tất cả vào đây đi."
Nam Cung Lập trước thái độ cương quyết này của hắn ta cũng không có cách nào khác đành chấp thuận, cho gọi hai nhóm cung nữ vừa rồi vào lại đây. Lúc này giữa sân lớn có hơn vài chục cung nữ đứng ở đó, không hiểu tại sao lại bị gọi đến một lần nữa.
Bắc Đường Thiên Kỳ tiến đến nhìn toàn bộ bọn họ, trong đầu nảy ra tính toán liền hướng tới bọn họ nói lớn, giọng điệu có phần áp bức, lạnh lẽo.
"Bốn thái tử đang muốn tìm một thị nữ trong số các nàng, hôm nay đã đến đủ rồi chứ?
Các cung nữ nơi này đều bị lời nói cường hãn của hắn làm cho sợ hãi đến mặt mũi tái nhợt. Hắn hài lòng lợi dụng lúc này nói tiếp, giọng điệu mềm cứng thích hợp.
"Các nàng có gì cứ thành thật khai báo, bổn vương nhất định sẽ ban thưởng. Trái lại...che giấu trước mặt thánh thượng, hậu quả sẽ khôn lường."
Quả nhiên những lời này của hắn thu lại hiệu quả như mong đợi.
"Thái...thái tử, nô tỳ biết vẫn còn một người không đến."
"Rất tốt, ta sẽ trọng thưởng cho nàng. Mau nói rõ mọi chuyện?"
"Tạ thái tử ban ơn, nô tỳ tên gọi A Lan, là nha hoàn cận thân bên cạnh Ngọc Quý Phi. Người...người không đến chính là Tiểu Mộc, chuyện này Triệu công công cũng biết..."
Nam Cung Lập lớn giọng quát lớn, Triệu công công run rẩy liền quỳ xuống van nài.
"Hoàng thượng, nghe nô tài giải thích. Tiểu Mộc...Tiểu Mộc là vì muốn ở bên cạnh chăm sóc cho Ngọc Quý Phi nên không thích hợp đến đây. Nô tài nhất thời sơ xuất không bẩm báo rõ, xin hoàng thượng bớt giận."
Nam Cung Lập vì nể tình lão ta hầu hạ bên cạnh tiên đế từ nhỏ nên giảm nhẹ hình phạt chỉ hạ quan phẩm hai bậc, sai người lôi lão ta xuống chịu phạt mười trượng.
"Nô tài đội ơn hoàng thượng."
Triệu công công không ngờ vì một chuyện nhỏ này mà phải lĩnh phạt nặng nề. Trước khi bị áp giải đưa đi không quên đưa ánh mắt câm phẫn về phía A Lan, khiến ả giật bắn người cúi đầu.
Bắc Đường Thiên Kỳ trong lòng tám chín phần đoán chắc người này không ai khác chính là nàng. Thì ra nàng tên gọi là Tiểu Mộc, hắn không đợi được nữa hướng đến chỗ của Nam Cung Lập thỉnh cầu.
"Hoàng thượng, Thiên Kỳ mạng phép xin người cho gọi Tiểu Mộc đến đây."
Nam Cung Lập bán tính bán nghi hỏi lại.
"Thái tử nghĩ là nàng ta thật sao, trẫm nghĩ khanh nhất định là tìm nhầm rồi."
"Nhầm hay không gọi nàng đến sẽ rõ."
"Thôi được, người đâu mau đưa Tiểu Mộc đến đây."
Không đầy nửa khắc sau, Lương Giai Mộc cũng được đưa đến. Nàng trong lòng đoán biết sắp tới lại có phiền phức tìm đến, còn có dự cảm không lạnh. Nàng từng bước một điềm nhiên bước vào, mặc kệ xung quanh có không ít ánh mắt nhìn nàng đánh giá.
"Tiểu Mộc bái kiến hoàng thượng."
"Nàng đứng lên đi."
Bắc Đường Thiên Kỳ môi mỏng cong lên, nhìn nàng không rời mắt. Hắn không báo trước trực tiếp bước đến nắm lấy cổ tay nàng nói lớn.
"Hoàng thượng, nàng là người mà Thiên Kỳ nói đến. Khẩn cầu hoàng thượng ban nàng..."
"Khoan đã."
Nam Cung Dạ trước giờ vẫn luôn im lặng, lúc này bỗng nhiên dùng sức đặt mạnh ly rượu xuống bàn tạo ra tiếng động lớn. Hắn nhanh như cắt đứng bật dậy, xung quanh mọi người còn chưa nhìn rõ chuyện gì xảy ra thì đã thấy Trấn An Vương chỉ trong chớp mắt kéo giữ tay của cung nữ vừa mới bước vào kia.
Lúc này không khí xung quanh dường như bị đông cứng bởi lời chiếu cáo hùng hồn của Trấn An Vương.
"Thái tử nhìn nhầm người rồi, nàng ấy chính là vương phi của bổn vương."
Nam Cung Lập "???"
Bắc Đường Thiên Kỳ "Vương Phi???"
Lương Giai Mộc nội tâm gào thét: Các người đang làm trò gì vậy...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
**Cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện**.