Từ sau lúc đó, Lương Giai Mộc càng được bọn họ chú ý nhiều hơn. Có một số người chưa nắm rõ mọi chuyện nên không ngừng truyền tay nhau tò mò không biết nàng là ai. Bọn họ chỉ thấy nàng dung mạo xinh đẹp, hơn nữa lại còn ngồi bên cạnh Trấn An Vương thì cũng đoán được nàng nhất định không phái người bình phàm. Những người còn lại thì trong lòng đang rất chờ mong trận so tài giữa nàng và nhị công chúa Bắc Chu. Bọn họ muốn xem thử nàng còn có thể làm ra những việc gì nữa.
Nam Cung Dạ sau khi nghe nàng nói xong trong lòng có sinh ra một tia bất ngờ. Hắn thoáng cười nhẹ đưa ly rượu lên miệng thưởng thức. Xem ra hắn vẫn chưa hiểu hết được nàng, ở bên cạnh nàng càng lâu thì càng phát hiện ra Mộc Nhi của hắn có rất nhiều tài năng vượt xa mong đợi. Hắn đúng là may mắn mới nhặt được một bảo bối khả ái như nàng.
Nam Cung Dạ biết nàng rất thích ăn điểm tâm nên trực tiếp mang một đĩa lớn qua cho nàng. Cánh tay ẩn sau bàn lớn nhẹ vòng qua eo nàng nhanh nhẹn kéo nàng ngồi gần hắn hơn. Về sau phải dỗ béo nàng một chút, như thế ôm ôm mới tốt.
"Mộc Nhi, bổn vương càng lúc càng yêu thích nàng rồi."
Lương Giai Mộc đối với hành động này của hắn thoáng chút đỏ mặt, nơi này nhiều người như vậy hắn không nên bày tỏ lộ liễu như vậy nha. Nàng ngại ngùng vừa ăn điểm tâm ánh mắt cũng lơ đãng nhìn sang hướng khác liền bắt gặp ánh mắt của Vũ Thiên Hàn đang nhìn mình. Nàng nhận ra thái độ của hắn đối với nàng hôm nay có chút kì lạ không giống như thường ngày.
Phần tranh luận vừa rồi cũng đã xong, bọn họ chủ yếu cùng nhau luận về binh pháp cùng thơ văn. Người tài quả nhiên không ít, khắp tứ quốc đều có nhân tài vượt trội, mỗi người một vẻ tài hoa xuất chúng. Tiếp theo chính là phần so tài nghệ giữa các quốc với nhau, phần thi này ngoài nam nhân ra còn có cả nữ nhân cũng được phép tham gia. Bọn họ đều là nhân tài nổi danh khắp nơi, những người được cử đến tham gia đại hội tứ quốc lần này đều có tài nghệ vượt trội được nhiều người biết đến. Riêng chỉ có Lương Giai Mộc là người không có chút tên tuổi nào lại được đặt cách đến tham gia ngày hôm nay. Do vậy mới có không ít người tò mò về danh tính của nàng không thôi.
Lương Giai Mộc ngồi buồn chán, Nam Cung Dạ thấy nàng không vui liền lên tiếng hỏi.
"Có phải ngồi lâu nên mệt rồi không? Nàng không thích nơi này ta có thể đưa nàng rời đi."
"Ta không sao, ngài cũng thật là...ta còn chưa có thi đấu cái gì mà."
Nam Cung Dạ cười sủng nịnh.
"Mộc Nhi lần này quyết tâm đến vậy làm vi phu thật sự cảm động rồi."
"Ngài đừng vui mừng quá sớm, ta hôm nay thất thế sẽ làm ngài mất thể diện đó."
Hắn cười mị hoặc ghé môi vào sát vào tai nàng thổi khí.
"Không phải bổn vương đang ở bên cạnh nàng đây sao, Mộc Nhi của ta sẽ không thua đâu."
Lương Giai Mộc không biết từ khi nào hắn lại bắt đầu không chính chắn như vậy, vành tai truyền cảm giác nhộn nhạo nên nàng vội né tránh đi nơi khác. Lúc này thái giám phía trên cũng lên tiếng truyền khẩu vụ.
"Phần thi tài nghệ đầu tiên được lựa chọn lần này chính là thi đối thơ. Xin mời các chư vị tham gia bước lên giữa điện chuẩn bị giấy mực."
Phần thi này cụ thể là toàn bộ người tham gia sẽ nhận được một đề thơ, sau đó trong thời gian tầm một khắc phải nghĩ ra vế thơ đối lại. Toàn bộ được viết vào giấy và tự đề danh của chính mình, sau đó lần lượt được treo lên để mọi người cùng nhau bình phẩm.
Bắc Đường Thanh Di là tài nữ bậc nhất, phần thi này không làm khó được nàng. Hai năm trước nàng đều giành phần thắng, lần này tin chắc cũng sẽ như thế.
Nàng ta nhẹ nhàng đứng lên đưa ánh mắt thách thức về phía Lương Giai Mộc, sau đó hướng đến chỗ Lâm Thiên Lạc nói rõ.
"Phần thi này Thanh Di cũng sẽ tham gia, Xin thái hoàng thái hậu niệm tình ân chuẩn cho Giai Mộc muội muội cũng có thể đề danh thi đấu."
Trước sự mở lời của nhị công chúa Bắc Chu, Lâm Thiên Lạc tất nhiên là sẽ ân chuẩn cho Lương Giai Mộc được cùng tham gia. Lâm Thiên Lạc trong lòng tính toán. Lương Giai Mộc nếu đã mạnh miệng dám thách đấu trước mặt nhiều người như vậy thì cứ để nàng ta mất mặt. Thuận theo đó mà nhân việc này có cớ buộc Dạ Nhi phải thay đổi ý định.
"Được, nếu nhị công chúa đã mở lời thì ai gia ân chuẩn cho phép nàng ta được tham gia."
Bắc Đường Thanh Di trong lòng thầm cười vì đã đạt được mưu tính, nàng ta bày ra bộ dáng đoan chính ra lễ.
"Thanh Di tạ ơn hoàng thái hậu ân điểm."
Bắc Đường Thanh Di ngoài mặt giữ thái độ hòa nhã hiền lành nhưng trong lòng thì hoàn toàn ngược lại.
Nàng ta đứng cách Lương Giai Mộc không xa hướng đến chỗ nàng cười nhắc nhở. Vừa nhìn còn làm cho người khác nghĩ nàng ta có lòng tốt giúp Lương Giai Mộc cầu xin.
"Giai Mộc, muội mau tạ ơn hoàng thái hậu ân chuẩn."
Lương Giai Mộc nhìn bộ dáng giả tạo của nàng ta thật muốn nôn mửa, rõ ràng là đang chỉa mũi giáo về phía nàng còn giả vờ ân nghĩa. Nàng ta đang có ý định muốn dồn nàng về thế đã định.
Nàng vẫn bình thản bước lên phía trước hành lễ.
"Lương Giai Mộc tạ ơn hoàng thái hậu."
Các cung nhân lần lượt bày ra rất nhiều bàn viết cùng giấy bút, số người tham gia cũng không ít. Sau khi đã sắp xếp ổn thỏa, cuộc thi rất nhanh được bắt đầu. Bên trên một khuôn gỗ lớn có chứa một cuộn giấy dài, thái giám bắt đầu mở ra đề thơ bên trong. Trong vòng nửa nén hương phải hoàn thành vế đối hoàn chỉnh.
Lương Giai Mộc nhìn thấy đề thơ sau đó lại nhìn xung quanh thấy bọn họ không ngừng suy tư. Có người thì nhíu mày nhăng mặt, có người lại trầm tư suy nghĩ. Sau đó tất cả rất nhanh liền cấm cúi viết liên tục, chỉ có một mình nàng là ngồi im bất động ngó Đông ngó Tây. Thời gian rất nhanh liền trôi qua, Lương Giai Mộc mới bắt đầu viết vài chữ.
Cuối cùng cũng đã hết thời gian, Lương Giai Mộc trong lúc ngồi chờ đợi trong lòng sinh ra suy tư không ít. Nam Cung Dạ vừa nhìn liền nhận ra nàng có điểm khác thường.
"Mộc Nhi đang nghĩ gì vậy, nói cho ta biết được không?"
Lương Giai Mộc đảo mắt nhìn qua hắn, giương ra nụ cười bất đắc dĩ. Sau đó nghiêng người về phía hắn che miệng nói khẽ.
"Ta lần này không xong rồi."
"..."
Nàng thật muốn mắng người, thi gì không thi lại một hai chọn việc đối thơ. Nàng kiếp trước tuy đã từng đọc qua nhưng không thông hiểu được gì nhiều. Không ngờ ở cổ đại lại rất thịnh hành việc đối thơ như này nha.
Nam Cung Dạ tò mò muốn hỏi.
"Nàng đã viết gì rồi?"
Lương Giai Mộc nở ra nụ cười khó khăn, giọng nửa đùa nửa thật nói.
"Vương Gia, ta suy nghĩ lại rồi. Hay là ta không tranh giành với Bắc Đường Thanh Di nữa, tự tay dâng ngài cho nàng ta đi."
Nam Cung Dạ đang bình thường lập tức xụ mặt xuống, ấn đường chuyển sang tối đen. Nàng nói những lời này có ý gì đây?
"Nàng sao lại muốn rời bỏ vi phu rồi...Nếu nàng thấy không vui thì đừng thi nữa, chúng ta cùng nhau hồi phủ."
Lương Giai Mộc nhìn biểu cảm đa dạng trên gương mặt hắn liền phì cười, tâm tình cũng vui vẻ hơn nhiều.
Các cuộn giấy lần lượt được treo lên, xung quanh mọi người nhìn qua một lượt đều gật đầu tấm tắc khen ngợi. Đến khi nhìn đến một cuộn giấy trắng liền khiến bọn họ ngỡ ngàng. Trên giữa mặt giấy không ghi gì cả, ở gốc phải chỉ đề rõ ba chữ "Lương Giai Mộc".
"Cái này...? Sao không viết gì vậy, nhưng mà nét chữ này thật rất đẹp mắt."
"Đúng vậy, mau nhìn xem."
"Ta chưa từng nhìn thấy nét chữ đẹp như thế này, thật hiếm có."
Hiện tại bọn họ tạm quên việc nàng không thể đối lại được, bọn họ bị chữ viết của nàng thu hút mà cùng nhau bàn luận, chữ viết uốn lượn tinh xảo, thanh mảnh có thừa đúng là có một không hai.
Sau phần thi đấu, nhị công chúa Bắc Chu lần này lại đứng nhất, danh tiếng vang xa hơn nữa. Còn Lương Giai Mộc, tiếng tâm thu về cũng không ít nha. Nàng được về sau được mệnh danh là người đầu tiên dám để giấy trắng khi tham gia so tài trong đại hội tứ quốc.
Phần thi tiếp theo vẫn tiếp tục diễn ra, thái giám bước lên tuyên đọc.
"Phần thứ hai là về cầm nghệ, mời các vị chuẩn bị một chút sau đó mỗi người sẽ lần lượt lên tấu khúc."
Bắc Đường Thanh Di lần này lại muốn tham gia thi tài, trong lòng sớm đã định sẽ khiến cho Lương Giai Mộc phải xấu hổ. Nàng không tin một nữ tử gian hồ có thể đàn ra được cái gì.
Lương Giai Mộc vừa rồi đã để thua nàng ta thì lần này bằng mọi cách phải giành lại chiến thắng. Nếu không tiếp theo thật sự rất khó ăn nói, huống hồ nàng không muốn nhìn Nam Cung Dạ bị lão thái bà kia gượng ép đôi co thêm nữa. Nàng sớm đã nhìn thấu được ý định của bà ta muốn dùng cuộc hôn nhân chính trị này trước mặt quần thần để buộc Nam Cung Dạ phải nhúng nhường. Cho nên bằng mọi giá lần này không được để thua nữa.
"Thái hoàng Thái Hậu, Giai Mộc lần này vẫn muốn cùng nhị công chúa so tài."
Lâm Thiên Lạc thái độ lạnh nhạt hướng về phía Lương Giai Mộc nói lớn.
"Vừa rồi còn chưa đủ xấu hổ sao, ai gia thật không nhìn ra ngươi có thể làm ra được gì."
"Tiểu nữ đối với lần này có tự tin rất lớn, xin hoàng thái hậu ân chuẩn."
"Ngươi lần này dựa vào cái gì dám nói như vậy?"
Lương Giai Mộc khẽ đưa mắt nhìn về phía Nam Cung Dạ, hắn như nhìn ra định ý định tiếp theo của nàng nên lắc đầu ngăn cản.
"Giai Mộc lần này nếu còn để người thất vọng thì sẽ tự biết mình kém cỏi không xứng đáng ở lại bên cạnh Trấn An Vương."
"Khẩu khí rất lớn, ngươi chắc chắn rồi chứ?"
Nam Cung Dạ nhanh chóng tiến đến nắm chặt cổ tay nàng, thái độ vô cùng nghiêm túc nhìn vào mắt nàng.
"Mộc Nhi, nghe bổn vương. Chuyện này nàng không cần phải lo nữa. Tin ta, ta tự mình có thể xử lý."
Lương Giai Mộc chỉ nhẹ cười trấn an hắn, nàng cũng không phải kẻ ngu ngốc mà không nhìn ra sức ép của việc liên hôn này rất lớn. Chuyện của nàng và hắn, nàng không muốn chỉ để Nam Cung Dạ một mình thay nàng xử lý hết mọi chuyện.
Lương Giai Mộc ánh mắt trấn định hướng về phía Lâm Thiên Lạc khẳng định.
"Giai Mộc xin đảm bảo, mong hoàng thái hậu cho tiểu nữ một cơ hội nữa."
"Được, nếu đã vậy thì ai gia ân chuẩn."
Lương Giai Mộc lúc này mới thở phào một hơi, lần so tài này còn một canh giờ nữa sẽ bắt đầu. Nàng biết với cầm nghệ của mình hiện có thể gọi là không tồi nhưng như thế vẫn chưa đủ, tài nghệ của Bắc Đường Thanh Di phải nói là có một không hai. Muốn vượt qua nàng ta thì nàng chưa thể nắm chắt được, nàng nhớ đến thứ gì đó liền nhìn về hướng của Vũ Thiên Hàn. Thứ đó đang hiện tại đang ở chỗ của hắn. Nhất định lần này nàng phải đánh cược thôi, đấu không lại thì đùng một chút thủ đoạn cũng không tệ "Cược một lần thật lớn đi."